Chương trước
Chương sau
Kiếm Thần còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng nổ động trời chấn động cả Chư Thiên, âm thanh ấy truyền đến từ Nam Vực của Huyền Hoang Đại Lục. 

 Lại có một tộc giải phong ấn, hơn nữa còn không phải một cái. 

 Tại Nam Vực, ba ngọn Tiên Sơn bao la hùng vĩ lần lượt rơi xuống, quả thật vô cùng khủng bố, khí tức hoang dã lan ra khắp Huyền Hoang. 

 Nhìn kỹ mới biết là tộc nào, đó là Bát Kỳ Tộc, Phượng Điêu Tộc và Thần Bằng Tộc, khí thế ấy quả thật cực kỳ chấn động. 

 "Đợi các ngươi lâu rồi", Chiến Vương đạp không, xách theo rìu Khai Thiên đi thẳng đến Huyền Hoang, hết sức bá đạo. 

 Tám vị Hoàng Giả còn lại cũng như một mũi tên, xách theo Cực Đạo Đế Binh khiến Chư Thiên Vạn Vực run rẩy. 

 "Chín kiện Đế Binh không thể rời khỏi Đại Sở quá lâu, mọi người kiềm chết chút", Đông Hoàng Thái Tâm truyền thần thức nói. 

 "Quét ngang một đường luôn đi, không lâu đâu", chín vị Hoàng Giả đáp. 

 Nam Vực Huyền Hoang, núi đồi san sát, ba tộc lần lượt trở về. 

 Vạn Tộc ở Nam Vực, ba tộc kia cũng coi như tộc lớn, trong tộc cũng có Cực Đạo Đế Binh, Đế uy bàng bạc khiến đất trời biến sắc. 

 "Lại không phải tộc của ta", tại thành cổ Côn Luân, đám Quỳ Ngưu thở hổn hển, chỉ muốn văng tục, chờ đến đau dạ dày. 

 "Tất cả đều là kẻ thù của Thánh Thể, không biết chín vị tàn nhẫn kia của Thiên Đình có đến giết không?" 

 "Chắc chắn sẽ đến, chín vị Chuẩn Đế, chín kiện Cực Đạo Đế binh, dù là tộc nào cũng không chống đỡ nổi!" 

 "Là ai, kẻ nào đã giết con ta?", trong tiếng bàn tán, Bát Kỳ Hoàng gầm lên, sát khí lạnh lẽo thấu xương. 

 "Là ai, kẻ nào đã giết con ta?", Phượng Điêu Hoàng cũng tứ giận, Đế uy không chút kiêng nể bao phủ đất trời. 

 "Là ai, kẻ nào đã giết con ta?", Thần Bằng Hoàng đứng lặng trên không tựa như một vị vua, tiếng hét đầy giận dữ vang vọng khắp không trung. 

 Tiếng hét của ba vị Hoàng cực kỳ vang dội, nhưng lão tổ ba nhà lại cau mày ngừa đầu nhìn lên cao, cảm giác có đại năng đến. 

 Chín vị Hoàng Giả lần lượt xuất hiện, khí nuốt Bát Hoang. 

 Ba chủng tộc lớn hoảng sợ, lão tổ cũng lùi lại phía sau: "Chín... chín vị Chuẩn Đế, chín... chín kiện Cực Đạo Đế Binh". 

 Tự phong bế trăm năm, lúc này mới trở về đã gặp cảnh tượng này. 

 "Trong mấy năm rời đi này, Chư Thiên đã xảy ra biến đổi gì à?" 

 Ba tộc run sợ, mở ra kết giới bảo vệ tông môn, đội hình cỡ đó thì họ cũng sợ, tuyệt đối là nghiêng về một phía. 

 "Ta nói mà! Chín vị tàn nhẫn kia của Đại Sở chắc chắn sẽ đến", tu sĩ xung quanh tụ tập đến trông về Nam Vực phía xa. 

 "Lần này, lại sẽ máu chảy thành sông ư?" 

 "Chuyện này trách được ai, hồi đó Vạn Tộc truy nã, họ cũng cực kỳ hống hách, vì bắt Thánh Thể chẳng phải cũng điều động chín vị Chuẩn Đế và chín kiện Đế Binh cùng vô số cao thủ sao". 

 Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, chín vị Hoàng Giả lập tức ra tay, chia làm ba đội lần lượt chạy về Bát Kỳ Tộc, Thần Bằng Tộc, Phượng Điêu Tộc, đội hình quả thật cực kỳ khủng bố. 

 Bỗng dưng vang lên một tiếng nổ lớn, ba tộc lần lượt bị tấn công, kết giới bảo vệ tông môn tuy mạnh, nhưng cũng khó cản nổi đòn tấn công của ba kiện Đế Binh, cũng chỉ có thể thành bài trí cho đẹp. 

 "Ta và ngươi không thù không oán, các ngươi khinh người vừa thôi", lão tổ ba tộc cầm Đế Binh nhà mình, giận dữ hét. 

 "Diệp Thành!", chín vị Hoàng Giả chỉ báo một cái tên. 

 "Diệp... Diệp Thành?", lão tổ ba tộc sửng sốt, đôi mắt trợn to, con ngươi co rút lại. 

 Hai từ đó còn hơn vô số lời giải thích, tròng lòng hiểu rõ chín người kia là đến báo thù cho Diệp Thành. 

 Nhưng họ lại hết sức kinh ngạc, bất ngờ với thân phận của Diệp Thành, thế mà lại có chín vị Chuẩn Đế cầm chín kiện Cực Đạo Đế Binh đến trả thù cho hắn. 

 Giờ phút này, dù có là thằng ngu cũng biết thân phận của Diệp Thành đáng sợ đến mức nào. Mà họ, lại chọc phải người ta, tai nạn ấy khiến người ta không kịp trở tay. 

 "Hắn giết thái tử tộc ta, coi như thanh toán xong, các ngươi định không chết không ngừng thật à", lão tổ ba tộc gầm lên. 

 Chín Hoàng không đáp, càng điên cuồng tấn công, chẳng có chút thương hại nào. 

 Ba tộc xác chết chất chồng như núi, máu tươi cũng chảy thành sông. 

 Sức chiến đấu hoàn toàn nghiêng về một phía, đây là một cuộc đồ sát. 

 Dù có Đế Binh bảo vệ thì sao, chúng ta cũng có, còn có chín kiện, ba chọi một, giết chết các ngươi. 

 Bầu trời Nam Vực bị bao phủ bởi một làn sương máu, trở nên tanh tưởi không thôi. 

 Quần chúng hết hồn, lần này còn đáng sợ hơn bốn tộc bị giết trước đó, chín Hoàng quét ngang bốn phía, không ai có thể ngăn cản. 

 Sự tấn công như vũ bão dẫn đến một kết quả chớp nhoáng. 

 Ba tộc đều bị tiêu diệt, bất kể là lão tổ hay đệ tử thì chẳng ai có thể may mắn tránh thoát, trở thành một vong hồn dưới Đế uy. 

 Trong giây phút hấp hối ấy, mọi người trong ba tộc còn đang tức giận chửi đổng. 


 Một trận chiến kinh khủng đến nhanh mà kết thúc cũng càng nhanh hơn. 

 Từ lúc bắt đầu đến lúc ba tộc bị diệt chỉ mất khoảng nửa tiếng, tốc độ ấy khiến Huyền Hoang run sợ. 

 Có người âm thầm cầu nguyện, nếu Vạn Tộc Nam Vực mở phong ấn thì hãy cùng nhau trở về, không thì hai ba cái mà về chắc chắn sẽ không ngăn cản được đòn tấn công của chín vị Hoàng Giả vô song kia. 

 Chín người kia cực kỳ tàn nhẫn, mỗi người còn xách theo Cực Đạo Đế Binh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.