Chương trước
Chương sau
Diệp Thành bị đánh, cả người tràn ngập dấu chân trông vô cùng thê thảm. 

 Đám khốn kiếp hùng hùng hổ hổ rời đi, đúng là gặp quỷ mà, đợi cả đêm mà lại chẳng chờ được gì hết. 

 Trước khi đi, hầu như đều đen mặt liếc Diệp Thành một cái mới mặt mày tuyệt vọng ngó tên Hùng Nhị kia. 

 Đêm qua trên Ngọc Nữ Phong chẳng xảy ra chuyện gì hết, nên tiền đặt cược ở dưới chân núi đều mất trắng, chui hết túi nhà cái là tên khốn Hùng Nhị kia. 

 "Vẫn là ngươi tốt với ta nhất", Hùng Nhị ngồi xổm xuống vỗ vỗ Diệp Thành, mặt dày cười. 

 Hắn ta nói xong bèn bỏ chạy, sợ Diệp Thành gào lên: vợ ơi, có người đánh ta! 

 Còn nhớ hôm trước, đám người đẹp kia suýt nữa thì đánh chết mình, đánh đến hắn ta ám ảnh cuộc đời, nghĩ lại mà kinh. 

 Có đều, đêm qua cũng không chờ không công, là nhà cái, hắn ta là người thắng nhiều nhất, có hơn 10 triệu nguyên thạch bỏ túi. 

 Một đám đệ tử đỡ Diệp Thành đứng lên, quả thật có hơi thương hại cho Thánh Chủ của họ, cứ hai ba ngày lại bị đánh. 

 "Đồ điên, mẹ nó một đám điên hết rồi à!", sau khi tỉnh dậy, Diệp Thành hung hăng gào lên, cũng không biết tại sao tự dưng bị đánh, đám khốn kia còn ra tay đau cực kỳ. 

 Song lại chẳng có ai đáp lại tiếng mắng của Diệp Thành, đám ôn kia đã nằm sấp lên giường ngủ khò khò vì quá mệt. 

 Diệp Thành đen mặt, khập khiễng đi lên đỉnh núi. 

 Vốn định tìm một chỗ ngồi nghiên cứu Thiên Thư, mẹ nó ai mà ngờ được sáng sớm tinh mơ lại xảy ra chuyện đó. 

 Một hồi trò khôi hài đến nhanh mà đi cũng nhanh, Hằng Nhạc Tông cũng trở nên yên tĩnh, mọi thứ đều đâu vào đấy. 

 Diệp Thành trực tiếp ở trên núi vùi đầu nghiên cứu Thiên Thư. 

 Chúng nữ cũng rảnh rỗi tụ lại một chỗ nghiên cứu đan dược giữ được tuổi xuân, lâu lâu cũng sẽ liếc nhìn đống Hợp Hoan Tán chất chồng như núi kia, không biết ăn nhiều thứ này có chết người không. 

 Lại một ban đêm yên tĩnh, mọi âm thanh đều biến mất. 

 Trên Ngọc Nữ Phong, có một luồng tiên quang phóng thẳng lên cao. 

 Diệp Thành đột phá, trong lúc hắn vùi đầu nghiên cứu Thiên Thư thì đã đột phá từ Linh Hư Cảnh lên Không Minh Cảnh. 

 Hắn vẫn ngồi khoanh chân dưới gốc cổ thụ, thả Vô Tự Thiên Thư xuống rồi cầm cái gương nhỏ ra kinh ngạc nhìn. 

 Gương sáng loáng chiếu ra vạn vật, lại không soi thấy bóng dáng hắn, giống như Diệp Thành không tồn tại trên đời này vậy. 

 "Ta hiểu rồi, ta vẫn là một người chết, dùng hình dáng người sống lang thang trên đời". 

 Diệp Thành cười tự giễu, tĩnh tâm nghĩ lại thì đã đoán ra được lý do, nụ cười của hắn có chút đắng chát. 

 Tuy hắn không Nhân Vương đã dùng cách gì khiến mình còn sống, nhưng suy cho cùng số mệnh cũng sẽ đến hồi kết. 

 Hắn trốn không thoát kiếp nạn này, cát bụi sẽ là chốn về của hắn. 

 Diệp Thành lẳng lặng nhìn lên không trung, lại chẳng thấy được ngôi sao bản mạng của mình. 

 Trên đời này cũng không còn dấu vết của hắn, tựa như cái gương kia, soi không thấy gương mặt hắn, mọi thứ đều biến mất. 

 Hắn đã xem nhẹ sự sống và cái chết, có chết cũng không sợ, nhưng lại sợ không thể hoàn thành hết tất cả tâm nguyện trước khi chết. 

 Tâm cảnh của Diệp Thành đang thăng hoa, lột xác trong sự sống và cái chết, từ giãy giụa trở nên bình tĩnh, chạm đến một loại đạo khác. 

 Hắn lại đột phá Không Minh Cảnh, bỗng nhiên tiến vào Chuẩn Thiên Cảnh, sau đó xông thẳng lên Thiên Cảnh. 

 Tốc độ đột phá ấy khiến hai người Trời Tru Đất Diệt nhìn mà cũng ngạc nhiên, tên nhóc này mở buff à! 

 Dù kinh ngạc rất nhiều, song cả hai cũng không khỏi thở dài. 

 Ba năm, bất kể hắn tu luyện đến cảnh giới gì, dù là Chuẩn Đế thì cũng chẳng thoát được việc phải chết. 

 Trong vô số đời các Hoàng Giả của Đại Sở thì Diệp Thành là người nổi bật nhất, nhưng cũng là người thảm nhất, bị vận mệnh trêu ngươi. 

 Giữa lúc im lặng, trong tinh không xa xôi, chỉ thấy vô số luồng ánh sáng kèm theo rất nhiều dị tượng cổ xưa đan vào nhau. 

 Vùng trời đó lập tức bao phủ bởi một cảnh tượng huyền ảo khiến mọi nơi chú ý, dị tượng như vậy rất có thể là có huyết mạch nghịch thiên sinh ra. 

 Càng quỷ dị là vô số ngôi sao chết trên không cũng vì thế mà tỏa sáng, thực vật mọc lên từ mặt đất. 

 "Cảnh tượng kia là đại địa chi tử?", Trời Tru Đất Diệt nhìn về phía xa rồi quay sang liếc nhau, dường như nhận ra đó là loại huyết mạch nào ra đời, nó chắc chắn là một huyết mạch nghịch thiên. 

 "Thời đại này cũng khủng bố quá rồi", trên Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm cũng đang nhìn, lẩm bẩm nói. 

 Đại Địa chi tử là huyết mạch gắn liền với chúng sinh, mảnh đất Đại Sở này, ở trong những năm tháng xa xưa trước đó cũng từng có một vị. 

 Thời đại ấy còn sớm hơn thời đại của Sở Hoàng, sau khi chết thì máu thịt của y đã biến thành linh mạch dưới lòng đất được đời sau tìm thấy. 

 Năm đó, Huyền Tông của Đại Sở chia tách, Chính Dương Tông đã xây dựng tông môn trên linh mạch Đại Địa, thực lực giẫm lên hai tông khác. 


 "Đừng đi nữa", một tiếng mờ mịt vang lên từ trên không, Kiếm Thần Chư Thiên xuất hiện, đầu bạc áo trắng trông như tiên nhân. 

 "Ta đến thì đã bị người khác dẫn đi rồi", Kiếm Thần nói. 

 "Tốc độ của ngươi đứng đầu Chư Thiên mà còn có người nhanh hơn ngươi à?", Viêm Hoàng ngạc nhiên, có hơi khó tin. 

 "Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn biết bao, cao thủ giấu tài cũng vô số", Kiếm Thần lắc đầu cười: "Không tìm được khí tức kia, chỉ biết là một người có thể hiểu rõ mọi chuyện trên đời".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.