Trung Châu vang lên tiếng ầm ầm, trống trận dồn dập, đại quân Yêu tộc và Ma tộc như hai con rồng khổng lồ lao tới Thiên Đình.
Huyền Hoang Bắc Nhạc, Thần tộc viễn cổ xuất trận, xua quân xuôi nam.
Đại địa Đông Hoang, tộc Phượng Hoàng cũng đuổi sát theo.
Bốn chủng tộc lớn, hợp binh tại một điểm, điều khiển chiến xa, cưỡi mây đạp gió, cưỡi linh thú, nghìn nghịt như nước biển, phủ kín không gian.
Bốn Cực Đạo Đế Binh bay qua bầu trời, Đế Đạp pháp tắc vờn múa.
Đế uy phủ khắp Bát Hoang, Trung Châu như sắp không chịu được, rung động dữ dội, u ám tối đen, sắp sụp đổ tới nơi.
“Thôi rồi, lần này Thiên Đình tiêu rồi”, tu sĩ bốn phương tụ tập, nhìn đại quân bốn tộc kia, không khỏi thở dài.
“Một Đế Binh đã đủ chấn động, nay tận bốn, kết giới bảo vệ vững chắc cỡ nào cũng khó mà ngăn cản được sức mạnh của cả bốn”.
“Dù bị tiêu diệt thì Thiên Đình Đại Sở cũng đã trở thành thần thoại!”
“Cảnh tượng hôm nay đúng là đáng châm chọc!”. Xích Dương Tử nhìn ra xa, không khỏi cười lạnh: “Đại Sở dùng máu để cứu vớt vạn vực, hôm nay lại gặp tình cảnh này!”
“Không phải ai cũng biết sự hi sinh của Đại Sở dành cho vạn vực!”, Vô Cực Tử lắc đầu thở dài.
Thiên Đình Đại Sở, Diệp Thành đạp lên tiên hoả, đứng lặng trên bầu trời.
Sau lưng hắn là hàng loạt tu sĩ, cờ chiến của Đại Sở phấp phới.
“Lão thất, ngươi làm gì?”, ở một chỗ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655341/chuong-2435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.