Chương trước
Chương sau
“Cứng đầu hồ đồ”. Lão tổ Yêu tộc hừ lạnh, lập tức bấm ngón tay ấn quyết, phục hồi lại đế khí, dùng pháp lực cuồn cuộn thúc giục. 

 Bình Trấn Thiên vang lên ong ong, uy lực của Cực Đạo Đế Binh và Đế Đạo pháp tắc đan chéo vào nhau, hàng tỉ sấm sét hội tụ, sức mạnh hủy thiên diệt địa khiến người ta phải kinh ngạc. 

 Quần chúng bốn phương biến sắc, muốn động đậy chân, nhưng hai chân run rẩy, đã mất đi tri giác nên có, nếu có cũng chỉ là phản ứng run rẩy. 

 Cực Đạo Đế Binh quá đáng sợ, khó có ai có thể chịu được một kích của nó, cho dù có là cấp Chuẩn Đế, cũng sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt. 

 "Phá cho ta!". Lão tổ Yêu tộc hét lớn, chỉ vào Thiên Đình. 

 Trong nhất thời, bình Trấn Thiên giáng một tia sét, đánh thẳng xuống, bổ vào trên kết giới của Thiên Đình. 

 Tiếng nổ ầm vang lên, lấy trung tâm từ chỗ sấm sét và kết giới chạm vào nhau, một vầng hào quang hiện ra, lan tràn vô hạn ra bốn phương. 

 Hào quang lướt qua nơi nào, không gian bị chắn đến vặn vẹo, từng đỉnh núi nhỏ đều hoá thành khói bụi, bóng người biến thành từng tấm từng tấm nhỏ bay tứ tung, thậm chí có nhiều người, đã mất hồn tại chỗ. 

 Trời đất bị tàn phá, giống như đã bị đạo sấm sét huỷ hoại. 

 Tuy nhiên, điều khiến người ta phải khiếp sợ là, một kích hủy thiên diệt địa của Đế Binh, thế nhưng lại không phá hủy được kết giới bảo hộ tiên sơn Thiên Đình. 

 "Ta… ta không nhìn lầm chứ!". Tu sĩ tứ phương ổn định thân hình, không thể nhịn được mà kinh hô, hoàn toàn không thể tin vào mắt mình. 

 "Đó chính là Đế Binh, là Đế Khí bản mạng của Đại Đế đó!" 

 "Suýt chút nữa doạ cho ta tiểu ra luôn rồi". Ở trên một đỉnh núi của Thiên Đình, Tư Đồ Nam rót một ngụm rượu, tranh thủ súc luôn cái miệng của mình. 

 "Pháp trận Thái hư Cổ Long tộc quả nhiên là bá đạo vô song!", Long Kiếp và Thanh Long thổn thức tặc lưỡi, cùng là hậu duệ của Cổ Long Hồng Hoang, lại có chút quan hệ huyết thống nên bọn họ cảm thấy rất tự hào. 

 "Vấn đề là có số lượng quá nhiều!". Đám người Quỳ Ngưu toét miệng: "Một Đế Binh, chắc chắn không thể đánh vỡ được tầng phòng ngự này". 

 "Không phải là do một Đế Binh đánh không bể được kết giới, mà là người điều khiển và vận hành Đế Khí quá yếu, không thể phát huy được hết uy lực của nó". Nam Đế trầm ngâm: "Đế Binh còn cần Đại Đế thúc giục!" 

 "Diệp Thành, chúng ta chặn lại", Thượng Quan Ngọc Nhi nhẹ nhàng cười nói, cùng chúng nữ không ngừng xua tan tử khí của Diệp Thành. 

 Diệp Thành mỉm cười, vẫn chưa nói lời nào, hắn chưa bao giờ hoài nghi về phòng ngự của Thái Hư Cổ Long tộc, không phải đến độ một tôn đế binh cũng có thể phá vỡ được. 

 "Sao có thể chứ, thế mà lại có thể chặn được Đế Binh". Bên ngoài núi, sắc mặt Yêu Hoàng và chúng thần tướng Yêu tộc ai cũng vô cùng khó coi. 

 So với bọn họ, lão tổ Yêu tộc trông bình tĩnh hơn nhiều, ánh mắt thâm thúy, nhìn một cách chết chóc, chòng chọc tính kế vào kết giới phòng ngự của Thiên Đình. 

 Tính tính tính tính, tính đến mức mắt lão cũng thành một đường thẳng. 

 Lão là Chuẩn Đế, đã nhìn thấu triệt, không chỉ có khám phá được xuất xứ phòng ngự của Thiên Đình, cũng nhìn xuyên qua được số lượng kết giới của Thiên Đình, một tầng lại nối tiếp một tầng, nhiều đến mức khiến lão khiếp sợ vì điều này. 

 "Thật là ngoài ý muốn của lão phu, thế mà lại là Thái Hư Cổ Long ngự thiên trận, số lượng khổng lồ đến như thế", lão tổ Yêu tộc cười lạnh. 

 "Lão tổ, còn tấn công không?", Yêu Hoàng nghiêng đầu nhìn sang. 

 "Công!". Lão tổ Yêu tộc cười sâu kín: "Bày ra số lượng kết giới bảo hộ và pháp trận công kích, tiêu hao nhiều đến như thế, lão phu muốn nhìn xem, bọn họ có thể chống được bao lâu". 

 Dứt lời, lão lại thúc giục bình Trấn Thiên, phục hồi lại thần uy. 

 Lần này, Yêu Hoàng và Yêu tộc cường giả cũng đến tham dự vào, thúc giục Đế Binh tiêu hao quá lớn, cấp Chuẩn Đế cũng khó chống đỡ. 

 Đế uy bình Trấn Thiên tái hiện, thần uy mênh mông cuồn cuộn, từng sợi pháp tắc đế đạo hiện hoá, cùng với vô số dị tượng đan chéo cùng nhau múa. 

 Thấy hình ảnh như thế, tu sĩ bốn phương hoảng loạn vội vàng lấy pháp khí bản mạng và pháp lực hộ thể, để tránh chấn động gặp dư ba. 

 Lần thứ hai, bình Trấn Thiên giáng xuống sấm sét có một không hai. 

 Kết giới Thiên Đình chấn động, nhưng vẫn giữ ổn định ở đầu trận tuyến, lại chống đỡ được Đế Binh một lần nữa, đứng sừng sững như một ngọn núi đồ sộ. 

 Yêu tộc không giận, tiếp tục kích hoạt đế khí, lại thêm một đạo sấm sét, một tia rồi lại tiếp một tia, mỗi một tia sau càng thêm bá đạo hơn cái trước. 

 Âm thanh ầm vang rung trời, uy năng hủy thiên diệt địa, lần lượt đánh vào trên kết giới Thiên Đình, muốn đánh diệt đi kết giới này mới tính xong. 

 "Đừng thúc giục pháp trận công kích!". Lời nói của Diệp Thành truyền khắp tiên sơn. "Tiết kiệm nguyên thạch, dùng ở kết giới bảo hộ!" 

 "Yên tâm, bọn ta đã rõ!", tu sĩ Thiên Đình cười đáp. 

 "Nguyên thạch hiện tại của Thiên Đình có thể chống đỡ kết giới bảo hộ trong bao lâu?", Diệp Thành nghiêng đầu, đôi mắt mù nhìn về phía Hùng Nhị. 

 "Ít nhất là một tháng". Hùng Nhị sửa lại cổ áo. "Còn có nguyên thạch cuồn cuộn không ngừng được đưa đến, chỉ cần không ngừng buôn bán, nguyên thạch sẽ có nhiều vô số kể, chuyện tiền bạc, ngươi yên tâm!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.