Chương trước
Chương sau
Một ngày mới lại đến, sự náo nhiệt của Thiên Đình ngút trời. 

 Càng nhiều nguyên thạch liên tục được chuyển vào Thiên Đình, chất thành từng đống như những ngọn núi cao đồ sộ. 

 Hùng Nhị không phụ lòng mong đợi của mọi người, cố gắng hết sức xây dựng Thiên Đình thành đế quốc kim tiền. 

 Mỗi lần rảnh rỗi, hắn ta đều vô thức nhìn Tiên Sơn, Diệp Thành đang ở trong đó. 

 “Không cứu được ngươi thì giúp ngươi bảo vệ Thiên Đình”, Hùng Nhị âm thầm hạ quyết tâm phải kiếm được nhiều tiền hơn. 

 “Sư phụ, Diệp Thành sư thúc có thể chịu đựng được đến lúc Đại Sở về không?”, Cung Tiểu Thiên Nhi nhỏ giọng hỏi. 

 Hùng Nhị trước giờ không để tâm chuyện gì cũng lặng thinh. 

 Trạng thái của Diệp Thành quá tệ, hắn ta không biết lúc nào thì Đại Sở tro73 về, cũng không biết liệu Diệp Thành có thể chịu được đến ngày đó không. 

 Hắn ta thở dài, sau đó lại cầm sổ sách lên lần nữa, vì lại có một đợt nguyên thạch được chuyển vào, hắn ta phải ghi chép lại. 

 Cứ thế ngày đêm luân phiên nhau, chín ngày lặng lẽ trôi qua. 

 Mãi đến ngày thứ mười, Diệp Thành ngủ say ở Linh Trì chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt vẩn đục, ảm đạm. 

 “Suýt nữa thì mất phương hướng”, Trì Bạn, Nhược Thiên Chu Tước cũng mở mắt ra, sắc mặt trắng bệch nhưng không hề gì. 

 “Tiên pháp Đế Đạo, Mộng Hồi Thiên Cổ, xem ra một trăm năm qua, tiền bối cũng được tạo hóa”, Diệp Thành bước ra khỏi Linh Trì, khí tức giảm xuống, tử khí lan ra. 

 “Mộng quá lâu thì không thật”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười, liên tục vung tay để xua bớt tử khí của Diệp Thành đi. 

 “Pháp này thâm sâu, vãn bối khó mà hiểu được”. 

 “Rồi cũng sẽ có ngày ngươi hiểu được thôi”, Nhược Thiên Chu Tước chậm rãi biến mất, lời nói mơ hồ của bà ta chứa đầy ẩn ý. 

 Diệp Thành nhìn sang, sau đó chạy thẳng xuống núi. 

 Bước đi trên con đường nhỏ giữa núi, trạng thái của hắn hơi ngẩn ngơ. 

 Biến thành người phàm, lại không tìm được chút linh khí nào. 

 Điều này khiến hắn nhớ lại năm đó, lúc đó hắn cũng là người phàm, ba trăm năm nay như một giấc mộng. 

 Đây hẳn là một vòng luân hồi, luân hồi giữa người phàm và tiên nhân, luân hồi một vòng lại quay về điểm xuất phát. 

 Khác với năm đó là hắn biến thành người phàm thì không còn ngẩng đầu ngước nhìn tiên nhân kiêu ngạo nữa, lòng yên tĩnh như nước. 

 Chính mình từng trải qua mới biết được con đường của tiên nhân và người phàm giống nhau, đều đầy ắp nỗi khó khăn, điểm cuối là một nắm đất. 

 “Này, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi”, đang đi trên đường thì cơ thể béo của Hùng Nhị lắc lư chạy đến. 

 “Kiếm được không ít nhỉ”, Diệp Thành mỉm cười nói. 

 “Nào, nhìn bên đó đi!”, Hùng Nhị chỉ về một hướng. 

 Diệp Thành ngước mắt lên nhìn sang, nhìn thấy từng ngọn núi nguyên thạch được chất thành đống khiến hắn hoa cả mắt. 

 Không thể ước lượng được con số này, số lượng này đủ để chịu được trận pháp của Thiên Đình, đó sẽ là nguồn vốn có lợi nhất của Thiên Đình. 

 “Yên tâm nghỉ bệnh, đừng lo chuyện Thiên Đình”, Hùng Nhị vỗ vai Diệp Thành: “Mọi chuyện đã có bọn ta”. 

 “Nhân tài Thiên Đình rất nhiều, không cần ta lo lắng, lần này thật sự là có lòng nhưng vô lực đấy”, Diệp Thành khẽ cười, nhét tinh thạch ký ức cho Hùng Nhị. 

 Hùng Nhị nhận lấy thủy tinh ký ức, chỉ vào bên trên, cảnh tượng được in bên trong đều bị lấy đi. 

 Sau đó hai mắt hắn ta ngân ngấn nước. 

 Trong tinh thạch ký ức là bóng người của Đường Như Huyên, áo trắng tóc trắng, sắc mặt tiều tụy làm người khác đau lòng. 

 “Đừng lâu quá!”, Diệp Thành đưa một túi chứa đồ, bên trong chất từng viên tinh thạch ký ức. 

 Đây là lạc ấn của Nhược Thiên Chu Tước, đầy cảnh tượng Đại Sở. 

 “Ta đi mở ấn”, Hùng Nhị mừng rỡ, lau nước mắt cầm túi chứa đồ chạy đi. 

 Cảnh tượng đến từ quê hương Đại Sở là thứ quý giá nhất, Thiên Đình có quá nhiều người, có nằm mơ cũng muốn xem. 

 Chẳng mấy chốc, một màn nước cực lớn xuất hiện trên bầu trời Thiên Đình, vô cùng lớn, che mất cả bầu trời. 

 Trong màn nước là cảnh tượng Đại Sở hiện tại: núi non sông hồ, mười hoàng giả Đại Sở đứng đó, các tu sĩ Thiên Đình xếp thành hàng, khí tức hiên ngang. 

 Các tu sĩ Thiên Đình đều ngẩng đầu lên nhìn, nước mắt lưng tròng. 

 Cách một màn nước có thể nhìn thấy rõ nào là hoa cỏ, cây cối, núi sông, cung điện, đều có thể nhìn thấy những gương mặt quen thuộc. 

 “Sư tỷ, ta nhìn thấy Đan Thành rồi”, Lạc Hi vui mừng nhảy cẫng lên, chỉ vào một góc màn nước. 

 “Nhìn thấy rồi”, Huyền Nữ mắt ngân ngấn nước. 

 “Đó… đó là Tuyết Nhi và… Vũ Nhi sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn và Hoa Tư cũng đang xem, nhìn thấy Hạo Thiên Thi Tuyết, Hạo Thiên Thi Vũ, Ly Chương và Trần Vinh Vân, và những đứa con của họ, tràn đầy sức sống. 

 “Chúng ta làm ông bà nội rồi”, Hạo Thiên Huyền Chấn nắm lấy tay Hoa Tư cười ha ha. 


 “Phụ hoàng!”, các hậu duệ hoàng giả đều run rẩy, kiếp trước bị phong ấn, lại trải qua Lục Đạo Luân Hồi, thời gian đã quá lâu rồi, người xem chỉ muốn khóc. 

 “Ngươi vẫn như năm đó, khí thôn Bát Hoang”, năm Vương của Đại Sở ánh mắt đầy vẻ hoài niệm, năm tháng vô tận gặp lại đại địch năm xưa, có thể cảm nhận được tâm trạng này của họ, vừa cảm khái vừa hoài niệm. 

 “Đó là Cửu Hoàng Đại Sở sao?”, mắt mọi người sáng rực, lần đầu tiên nhìn thấy hoàng giả các đời Đại Sở, đây là vượt qua thời đại, cũng vượt qua luân hồi. 

 “Sao người phụ nữ đứng với Cửu Hoàng quen thế nhỉ, hình như từng gặp, cũng là hoàng giả Đại Sở sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.