Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành lẳng lặng đứng xem rồi mỉm cười.
Có chừng đó nguyên thạch cũng đã có đủ vốn.
Gió nhẹ thổi tới, lay động mái tóc bạc của hắn, cũng khiến cho bên khoé miệng hắn lại thêm nhiều tia máu tươi, lau cũng lau không xong.
Hơi thở hắn trong nháy mắt uể oải, tu vi lại lập tức tuột xuống đến Nguyên Khí Cảnh, thọ nguyên cũng theo đó mà giảm đáng kể.
Tử khí nồng đậm mãnh liệt, lại lần nữa bao phủ lấy hắn.
Giờ phút này, những bảo vật giúp hắn trì hoãn việc lão hoá, tất cả đều thành vật bài trí, không có cách nào ngăn cản hắn già đi.
“Đừng động chu thiên”. Tiếng nói già nua vang lên, Chu Dịch hiện thân bên cạnh người hắn, xua tan tử khí.
Ông ta vô cùng rõ ràng, Diệp Thành có thể tính ra trong vòng ba tháng sẽ có đại tộc giải phóng, đều là vọng động chu thiên mà suy đoán.
Hơn nữa, không phải chỉ động một lần, bằng không cũng sẽ không ngã xuống nhanh như thế, là chu thiên phản phệ.
“Một hai lần thôi, không đáng ngại!”. Diệp Thành cười.
“Lão hủ hối hận, hối hận đã đem chu thiên truyền cho ngươi”. Chu Dịch thở dài, trong lời nói tràn đầy áy náy.
“Không có tiền bối chu thiên, lấy đâu ra Thiên Đình bây giờ, đáng giá”. Diệp Thành cười cười, từ đầu đến cuối cũng không trách Chu Dịch, ngược lại còn muốn cảm tạ.
Chu Dịch thở dài lắc lắc đầu, vẫn chưa rời đi, ông ta muốn nhìn chằm chằm Diệp Thành để tránh cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655329/chuong-2423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.