Chương trước
Chương sau
“Bốn mươi triệu thất bại quay về”, nhìn đại quân Thiên Đình bỏ chạy, mọi người đều không khỏi cảm thán. 

 “Đó là Cực Đạo Đế Binh đấy, uy lực hủy diệt trời đất, cho dù có thêm bốn mươi triệu người nữa cũng không đủ”. 

 “Đúng là một màn đầy cảm khái”, rất nhiều người lắc đầu thở dài: “Một trăm năm trước, Diệp Thành thôn tính núi Thắng Linh của Sơn Hà, một trăm năm sau lại bại trận trong nghẹn uất”. 

 “Nếu không phải là Đế Khí Hàng Ma Xử thì lần này người thua là Linh Sơn, cũng may Linh Sơn còn có chút từ bi của nhà Phật, nếu không Thiên Đình đã bị tiêu diệt rồi”. 

 “Tiếc là Thánh Thể đã rơi xuống cảnh giới Nhân Nguyên rồi, uy lực Thánh Cốt Đại Thánh cũng đã không còn nữa, không thể đối đầu với đế binh, lại không thể nghịch thiên như năm đó nữa”. 

 “Sự thật chứng minh mắt nhìn của Phượng Tiên vẫn rất tinh!”, không ít người đều liếc nhìn Linh Sơn. 

 Diệp Thành thất bại, họ cũng chỉ chậc lưỡi, họ đều đánh giá thấp công chúa nhà Phượng Hoàng, thủ đoạn của cô ta quả thật rất cao siêu. 

 Phượng Tiên cũng xem như không thấy ánh mắt của người xung quanh. 

 Ngoài mặt cô ta vẫn tỏ ra từ bi nhưng trong lòng đang cười đắc ý, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt lóe lên vẻ chế giễu, sảng khoái đến mức muốn điên cuồng. 

 Cô ta lại thắng rồi, mượn uy thế của Linh Sơn đánh cho Thiên Đình Đại Sở thối lui, cảm giác này cực kỳ tuyệt vời. 

 “Tôn giả, từ bi của ngươi, quấy nhiễu nhân quả của người khác”, Tây Tôn đứng giữa không trung, bình thản nói. 

 “Phật pháp uyên thâm cao rộng, con đường của ngươi vẫn còn rất xa!”, Phật âm của Thích Già vang lên, đôi mắt tĩnh lặng như nước. 

 Tây Tôn không nói gì, cởi bộ đồ cà sa ra rồi đặt cây thiền trượng xuống, tháo tràng hạt xuống, sau đó chậm rãi đi ra khỏi Linh Sơn. 

 “Phật tử, ngươi…”, các chúng Phật Linh Sơn đều bước đến trước. 

 “Lục căn của ta đã không tịnh, không thể giác ngộ thiền pháp của nhà Phật”, Tây Tôn đi xa, giọng nói hơi mơ hồ truyền đến. 

 Chúng Phật nhíu mày, đều nhìn Thích Già Tôn Giả. 

 Thích Già không nói gì, cũng không ngăn cản, chỉ lặng lẽ nhìn theo, Phật tử Linh Sơn cũng từ bỏ Phật chọn hồng trần. 

 Người đứng vây xem cảm thấy chẳng thú vị gì nữa, đều giải tán. 

 Trước khi rời đi, họ còn nhìn lại tấm bia đá đứng sừng sững trước Linh Sơn, đám người Kim Ô, Côn Bằng bị đóng chặt trên đó, những người này đã phải trả giá đắt cho những hành động tàn ác của mình trong quá khứ. 

 Lần này mặc dù Thiên Đình bại trận trở về nhưng vẫn là người thắng cuộc, tàn sát bốn thánh địa lớn, đám kẻ thù ngoài Phượng Tiên Nhi thì còn lại đều đã bị giết. 

 Trời đất rộng lớn, mờ ảo và tĩnh lặng. 

 Các tu sĩ Thiên Đình đang trên đường trở về. 

 Cả đường đi không ai nói gì, bốn mươi triệu bị ép buộc bỏ chạy, mặc không không ai thương vong nhưng họ nghĩ đây là thất bại thảm hại. 

 E là từ khi Thiên Đình thành lập vẫn chưa từng bại trận thế này. 

 Thiên Ma mạnh đến như vậy mà Thiên Đình vẫn có thể chống đỡ được. 

 Mạnh như cấp Đại Đế mà Diệp Thành cũng có thể giết được. 

 Bây giờ lại bị một đế binh đe dọa đến mức bỏ chạy, trận chiến này quả thật quá oan ức, không ai cam lòng cả. 

 “Con mẹ nó!”, sự im lặng của mọi người cuối cùng cũng bị Hùng Nhị phá vỡ. 

 Có lẽ là tiếng quát quá mức đột ngột khiến nhiều người giật mình, chẳng có chuẩn bị tinh thần gì cả. 

 “Lại dám lấy đế binh ra để hù dọa chúng ta, chẳng biết xấu hổ”, Tiểu Linh Oa cũng nhảy dựng lên bắt đầu mắng. 

 “Nhìn thấy đầu trọc là bực mình!”, Tư Đồ Nam mắng, còn không quên liếc nhìn Long Nhất và Long Ngũ. 

 “Mắng thì mắng, nhìn bọn ta làm gì?”, Long Nhất, Long Ngũ chẳng làm gì cũng bị dính đạn, xoa cái đầu trọc, còn rất tự hào. 

 Vừa dứt lời hai người bèn nằm xuống, bị người người ta đánh hôn mê. 

 Một đám người ồn ào lao đến, trong tay xách một người vây quanh hai tên này bắt đầu đánh. 

 Không nỡ nhìn cảnh tượng này, hơi đẫm máu. 

 Diệp Thành bất lực lắc đầu khẽ cười, mặc dù mấy người Hùng Nhị khá kỳ lạ nhưng lại không giấu được sự không cam lòng của mình. 

 Không cam lòng, Thiên Đình không cam lòng, hắn cũng thế. 

 Người nhìn xa trông rộng như hắn cũng có lúc tính toán sai, xem thường Cực Đạo Đế Binh, cũng xem thường vận khí của Phượng Tiên. 

 Cô ta là một người thừa hưởng vận khí của trời đất, mỗi lần có nguy hiểm thì luôn có thể hóa giải, ngay cả ông trời cũng đứng về phía cô ta, hết lần này đến lần khác giúp cô ta thoát khỏi nguy hiểm. 

 Lần này hắn quả thật vô lực, chỉ đành đợi Đại Sở quay về, chuyện này cần phải có Hoàng Giả ra mặt đòi lại nợ máu. 

 Nói rồi đại quân Thiên Đình đi vào Tiên Sơn. 

 Long Nhất và Long Ngũ bị đánh đến mức cha mẹ nhận không ra, còn chưa hoàn hồn lại bị xách đi đánh thêm một trận. 

 Nói cách khác hễ là đầu trọc và đầu hói ở Thiên Đình như Viêm Long và Ngưu Thập Tam thì đều bị đánh. 

 Mấy người Nam Đế Bắc Thánh khóe môi cũng khẽ giật. 

 Đây nào có phải là người vừa bại trận xong đâu, một đám người hoạt bát đến đâu thì nơi đó đều náo nhiệt, tìm lý do cũng rất kỳ quái. 

 Thánh Chủ đã ra lệnh, từng bóng người bay lên trời. 

 Hồng Trần Tuyết đã đợi sẵn trên đỉnh núi, thấy Diệp Thành đi lên, bà ấy vội vàng bước đến đỡ hắn. 

 “Lại nhớ đến sư tôn của tiền bối à?”, Diệp Thành ho khụ khụ. 

 “Sao lại nói thế?”, Hồng Trần Tuyết mỉm cười nhìn Diệp Thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.