“Bốn mươi triệu thất bại quay về”, nhìn đại quân Thiên Đình bỏ chạy, mọi người đều không khỏi cảm thán.
“Đó là Cực Đạo Đế Binh đấy, uy lực hủy diệt trời đất, cho dù có thêm bốn mươi triệu người nữa cũng không đủ”.
“Đúng là một màn đầy cảm khái”, rất nhiều người lắc đầu thở dài: “Một trăm năm trước, Diệp Thành thôn tính núi Thắng Linh của Sơn Hà, một trăm năm sau lại bại trận trong nghẹn uất”.
“Nếu không phải là Đế Khí Hàng Ma Xử thì lần này người thua là Linh Sơn, cũng may Linh Sơn còn có chút từ bi của nhà Phật, nếu không Thiên Đình đã bị tiêu diệt rồi”.
“Tiếc là Thánh Thể đã rơi xuống cảnh giới Nhân Nguyên rồi, uy lực Thánh Cốt Đại Thánh cũng đã không còn nữa, không thể đối đầu với đế binh, lại không thể nghịch thiên như năm đó nữa”.
“Sự thật chứng minh mắt nhìn của Phượng Tiên vẫn rất tinh!”, không ít người đều liếc nhìn Linh Sơn.
Diệp Thành thất bại, họ cũng chỉ chậc lưỡi, họ đều đánh giá thấp công chúa nhà Phượng Hoàng, thủ đoạn của cô ta quả thật rất cao siêu.
Phượng Tiên cũng xem như không thấy ánh mắt của người xung quanh.
Ngoài mặt cô ta vẫn tỏ ra từ bi nhưng trong lòng đang cười đắc ý, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt lóe lên vẻ chế giễu, sảng khoái đến mức muốn điên cuồng.
Cô ta lại thắng rồi, mượn uy thế của Linh Sơn đánh cho Thiên Đình Đại Sở thối lui, cảm giác này cực kỳ tuyệt vời.
“Tôn giả, từ bi của ngươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655327/chuong-2421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.