Diệp Thành cũng không nói gì trước ánh mắt khiêu khích kia.
Nhưng mọi người thấy mặt đất dưới chân hắn nứt ra một khe hở.
Sau đó một tấm bia đá ngàn trượng nhô lên khỏi mặt đất đâm thẳng lên trời, là do Diệm Phi ngưng tụ thành.
Mà hắn giẫm lên bia đá rồi lặng lẽ đứng đó.
Lại nhìn sang bia đá, từng người bị một cái mâu chiến ghim chặt vào trên tấm bia đá, đầu tóc ai cũng rối tung.
Những người này, không cần nói cũng biết là đám người Kim Ô và Côn Bằng, không thiếu một ai, đều bị bắt lại.
Cảnh tượng vô cùng đẫm máu, máu chảy ra từ trong người đám người Kim Ô, Côn Bằng nhuộm đỏ cả tấm bia đá, đập vào mắt là máu đỏ thẫm.
“Ít nhất có cả ngàn người, chọn một ai trong đó cũng đều là thiên kiêu nhưng giờ lại bị đóng trên bia đá”, các tu sĩ xung quanh xì xào nói, cũng cảm thấy hoảng sợ.
“Báo ứng, hiện kiếp báo thôi!”, không ai cảm thấy thương xót cho chúng cả, tàn sát người khác không thương tiếc thì giờ gặp phải báo ứng rồi.
“Phượng Tiên, đều là do Phượng Thiên, là cô ta xúi giục bọn ta!”, rất nhiều thái tử, thần tử bị đóng trên bia đá đều điên cuồng gào lên, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
“Đúng là một đám vô dụng!”, Phượng Tiên liếc mắt nhìn, nét mặt từ bi đó còn lộ ra nụ cười lạnh nhạt.
“Phượng Thiên, đều là ngươi hại ta!”, tiếng gào tức giận vang lên khắp trời, đám người Kim Ô, Côn Bằng, sự sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655326/chuong-2420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.