Chương trước
Chương sau
"Đi tìm binh đoàn đánh thuê!", Diệp Thành mỉm cười đáp. 

 Câu đó vừa được nói ra, ánh mắt mọi người lập tức sáng lên. 

 "Trăm năm trước, ta từng đánh mỏ nguyên thạch của Côn Bằng tộc, chính là sử dụng lính đánh thuê, dùng rất tốt". 

 "Cái này thì bọn ta biết này", Quỳ Ngưu và Võ Hùng cười nói. 

 "Đúng là dùng rất tốt", Nam Đế, Thanh Long cũng lắc đầu cười: "Trận đó đến giờ còn được người đời khen ngợi không thôi". 

 "Thuê cao thủ cũng mất rất nhiều tiền, các vị đang ngồi chắc chắn sẽ phải móc ra kha khá đây", Diệp Thành cười gượng: "Ta đây ngay cả một khối nguyên thạch cũng không còn". 

 "Móc, chắc chắn phải móc rồi. năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình, mỗi người móc ra mười đồng là năm trăm triệu, móc một trăm đồng là năm tỷ, móc nghìn đồng chính là năm mươi tỷ". 

 "Không sao, Thiên Đình không có gì ngoài tiền, Huyền Hoang đại lục có bao nhiêu binh đoàn đánh thuê, chúng ta bao hết". 

 "Có tiền đúng là tùy hứng ghê, mà cũng chỉ có tên nhóc nhà ngươi nhiều mưu ma chước quỷ", Tiểu Cửu Tiên cười hì hì nói: "Ta cũng góp một chút". 

 "Nhân Hoàng đã đi liên lạc với binh đoàn đánh thuê", Hồng Trần Tuyết cười nói. 

 "Vậy thì ta sẽ bàn tiếp", Diệp Thành mở một tấm bản đồ ra, bên trên chính là địa hình của Huyền Hoang đại lục. 

 "Ngũ Vương Đại Sở dẫn dắt mười triệu người đi Đông Hoang". 

 "Hậu duệ Hoàng Giả dẫn mười triệu người đi Nam Vực". 

 "Long Nhất, Long Ngũ dẫn mười triệu người đi Tây Mạc". 

 "Sở Linh Ngọc, Tạ Vân dẫn mười triệu người đi Bắc Nhạc". 

 "Số còn lại đi theo Diệm Phi bảo vệ Thiên Đình Đại Sở". 

 Diệp Thành như một vị tướng quân, lần lượt hạ từng mệnh lệnh một cách rành mạch với giọng điệu đầy quyết đoán. 

 Tuy là Nhân Nguyên Cảnh, nhưng cũng không mất đi sự uy nghiêm của một Thánh Chủ. 

 Quan trọng là sức hút cá nhân của hắn khiến cho những cô gái ở đây hai mắt lấp lánh, anh hùng tuy đã già, nhưng khí phách của hắn lại chẳng ai bì nổi, hắn chính là Hoàng Giả trời sinh. 

 "Nhìn coi nhìn coi, mở miệng cái là mười triệu, kia mới là đánh giặc chứ", Long Kiếp nhếch mép nói: "Thương Long Tộc ta ở thời kỳ mạnh nhất cũng không ngông như Thiên Đình". 

 "Ai mà ngờ được một trận chiến khổng lồ như vậy lại từ một Nhân Nguyên Cảnh chỉ huy chứ", Nam Đế thổn thức. 

 "Trận chiến sắp tới chắc chắn sẽ được ghi lại trong sách sử Huyền Hoang", Bắc Thánh khẽ cười, đôi mắt trong trẻo kia cũng có chút mơ màng, cũng bị khí chất của người nọ làm cho rung động. 

 "Đều đi chuẩn bị đi", Diệp Thành đứng dậy, mỉm cười nói: "Đừng đi cửa, dùng truyền tống vực môn ấy. Ta sẽ chuẩn bị tiệc rượu ở Thiên Đình chờ mọi người chiến thắng trở về". 

 "Cứ chờ mà xem!", mọi người cười to, xoay người xuống núi. 

 Thoáng chốc, Thiên Đình chấn động, tiếng hò hét rung trời. 

 Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được mệnh lệnh của Thánh Chủ, không một ai tỏ ra sợ hãi, người nào người nấy đều sục sôi ý chí chiến đấu. 

 Chẳng mấy chốc, đội quân Thiên Đình đã xuất phát, hơn mười cái vực môn đồng loạt mở ra, từng đội người tràn vào rồi nhanh chóng biến mất. 

 Thiên Đình to như vậy cũng vì thế mà thoáng chốc hiu quạnh. 

 Diệp Thành đứng lặng trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, nhìn họ rời đi. 

 Hắn cảm thấy rất là tiếc nuối, một trận chiến khổng lồ như vậy nhưng Thánh Chủ là hắn lại chẳng thể nào làm gương cho binh lính. 

 Gió khẽ phất phơi, khóe miệng hắn lại trào máu. 

 Chu Thiên khốn khiếp đã tra tấn hắn vết thương chồng chất, tuổi thọ và tu vi lại bị cắn nuốt mất một phần. 

 Màn đêm lặng lẽ bao trùm, Thiên Đình nghênh đón một vị khách quý. 

 Đó là một ông lão trông hơi dê, nhưng tu vi lại cực cao, là một vị Chuẩn Đế hàng thật giá thật. 

 Ông ta chính là Xích Dương Tử của Đông Hoa. 

 Hồi đó, hắn bị Thái Thanh Cung, Chí Tôn Thành và Phiêu Miểu Cung đuổi giết, nếu không có Xích Dương Tử thì chắc Diệp Thành đã chết từ lâu rồi. 

 "Hơn trăm năm không gặp, tiền bối có khỏe không?", Diệp Thành rót đầy một ly trà thơm phức cho Xích Dương Tử. 

 "Cũng tạm!", Xích Dương Tử thuận miệng đáp, đôi mắt lại đảo tới đảo lui Thiên Đình, nhìn cấm chế trên đỉnh mà hết sức kinh ngạc, dù là Chuẩn Đế cũng khó mà nhìn thấu. 

 "Đại Sở quả là người tài vô số", Xích Dương Tử thổn thức. 

 "Chẳng phải năm mươi triệu người à? Sao lại còn ít như vậy?", ông ta vừa thổn thức vừa không khỏi lẩm bẩm. 

 Ông ta nhìn xung quanh một vòng rồi mới ngó Diệp Thành. 

 Thấy Diệp Thành vừa già nua, tu vi cũng rớt xuống Nhân Nguyên Cảnh, tuổi thọ lại chẳng còn bao nhiêu thì không khỏi than thở. 

 Tạm biệt trăm năm, tên nhóc hào hoa phong nhã khi xưa, giờ lại già cả đến vậy, đúng là khiến người ta thương tiếc. 

 "Năm tháng đúng là con dao hai lưỡi!", Xích Dương Tử nhìn một hồi rồi bất đắc dĩ lắc đầu: "Lão phu từng đi tìm Nhân Vương, tiếc là lại chẳng có tin tức gì của y trong trăm năm qua". 

 "Phượng Hoàng tiền bối bảo ngươi đến?", Diệp Thành cười hỏi Xích Dương Tử. 

 "Bà ấy vẫn đang tự phong ấn, ta và Vô Cực Tử gọi hơn mười ngày cũng chẳng thấy mở cửa", Xích Dương Tử bĩu môi. 

 "Nếu vậy, là tự tiền bối muốn cầu xin giúp cô ta?" 

 "Coi như là ta cầu đi, tha cho cô ta một con đường sống!", Xích Dương Tử nhìn Diệp Thành, trong con ngươi tràn đầy vẻ mong chờ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.