Vừa dứt lời, hơn một ngàn bóng người lập tức xông đến truyền tống môn.
Đây đều là cao thủ Thiên Đình: năm Vương Đại Sở, hậu duệ Hoàng Giả, Sở Linh Ngọc, Long Nhất, Long Ngũ, Tạ Vân,… đều có trong đó, đội hình này phải nói là vô cùng khổng lồ.
Chiến lực tuyệt đối áp chế, đây là nhất quán trong phong cách chiến đấu của Thiên Đình.
Ngoài cao thủ của Thiên Đình, còn có mấy người Nam Đế, Bắc Thánh.
Vào thời gian trước, bị hành đến thê thảm, bây giờ đã tìm được kẻ thù, đương nhiên là muốn đi thanh toán từng cái một.
Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành giống như một pho tượng, lẳng lặng đứng im, nhìn về phương xa, đôi mắt vẩn đục, ảm đạm không có chút tia sáng.
Dù hắn chưa đi, lại tự mình đem cống hiến hết toàn bộ bảo vật của bản thân, như Đại Đỉnh, Xích Tiêu, kiếm Chuẩn Đế Phần Tịch.
“Làm sao thế, không quen à?”, Hồng Trần Tuyết cười khẽ.
“Cái gì?” Diệp Thành bừng tỉnh, nghi hoặc hỏi một tiếng.
“Năm xưa, nếu như có chiến sự thì đều là bản thân ngươi tự mình dẫn quân, Thánh chủ Thiên Đình cũng luôn luôn làm gương cho binh sĩ”.
“Gần như đã thành phế nhân, đi theo cũng là một loại trói buộc”.
“Ngươi bây giờ, thật sự hoàn toàn hiện rõ cái gọi là anh hùng xế bóng là thế nào”. Hồng Trần Tuyết cười khẽ, trong tiếng cười lại mang theo một tiếng thở dài.
“Không phục cũng không được”. Diệp Thành không khỏi lắc đầu cười.
“May mắn thay, nhân tài ở Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655317/chuong-2411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.