Đại Sở Hoàng Yên đi rồi, trên đường đi đều là tiếng thở dài.
Cô ta là Hoàng tộc nhưng cũng đang thương xót vì Hồ Tiên.
Một câu: Ta là một người phụ nữ trong sạch không thể che giấu được tình duyên xưa cũ, cô ta chưa từng yêu lầm người, chỉ là sai thời điểm thôi.
Diệp Thành ở phía sau siết chặt túi thơm, im lặng không nói.
Tình cảm của hắn không liên quan gì đến trong sạch hay không, cho dù Hồ Tiên trong sạch, họ vẫn không thể đến với nhau.
Không biết hắn vung trường kiếm lên lúc nào.
Một hòn đá lớn bị chém nhỏ thành bia mộ, đứng sừng sững dưới cây hoa đào, trên đó còn khắc tên Hồ Tiên.
“Hỏi thế gian tình là gì, luôn dạy con người sinh tử có nhau!”, giọng nữ nhàn nhã vang lên, một bóng người phong thái tài hoa hiện ra phía sau Diệp Thành như ảo ảnh.
Diệp Thành vô thức quay đầu lại nhưng lúc thấy người đến, hắn sửng sốt vì người phụ nữ đó là Nhược Thiên Chu Tước.
Hắn khá ngạc nhiên, cũng rất khó hiểu, khó hiểu là vì cổng núi Thiên Đình vẫn chưa mở, Nhược Thiên Chu Tước làm sao vào đây được.
Hắn ngạc nhiên là vì tu vi của Nhược Thiên Chu Tước mạnh hơn cả Thánh Vương, trở thành Đại Thánh rồi.
“Này cậu nhóc, lâu ngày không gặp!”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cười, có sự yêu mến của tiền bối, cũng có sự dịu dàng của phụ nữ, càng có sự ngạc nhiên với vãn bối là Diệp Thành.
“Đã lâu không gặp”, Diệp Thành mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655316/chuong-2410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.