Chương trước
Chương sau
“Cửa... Thiên Hư”. Diệp Thành cười mỏi mệt. 

 “Cửa... Cửa Thiên Hư?”. Mọi người ở đây đột nhiên sửng sốt. 

 Mặc dù trong số bọn họ phần lớn đều không hiểu biết nhiều về Huyền Hoang, nhưng vẫn đã nghe qua về năm khu vực cấm địa lớn của Huyền Hoang. 

 Vùng cấm - có nơi nào không phải tiếng ác lẫy lừng, ăn thịt không nhả xương, vùng đất hiểm ác vào được không ra được, khai tông xây sơn môn trước cửa nhà người ta, đây không phải là nhàn rỗi không có việc gì tìm trò vui sao? 

 “Diệp Thành nói như vậy, nhất định là có tính toán của hắn”. Cổ Tam Thông cười nói: “Các ngươi nên hiểu rõ hắn”. 

 “Tất nhiên là hiểu”. Một đám ông lão đều vuốt vuốt chòm râu, lộ ra nụ cười vui vẻ yên tâm. 

 Người Đại Sở đều biết Diệp Thành nhìn xa trông rộng, bằng không cũng không thể thống nhất Đại Sở trong vài năm ngắn ngủi, trí tuệ và chiến lược xuất sắc như vậy, không phải ai cũng có. 

 Hắn làm việc trước nay đều suy nghĩ rất chu toàn, đối với điểm này, người Đại Sở cho tới bây giờ đều không hoài nghi. 

 Diệp Thành quả thật đã cân nhắc chu toàn, trong lòng đã có dự định nay ngay từ khi năm mươi triệu tu sĩ giết đến. 

 Thiên Hư không giết người Đại Sở, đây là một đặc quyền. 

 Việc xây dựng sơn môn ở Thiên Hư, thực ra là muốn mượn uy thế của Thiên Hư, cho dù là rất nhiều giáo phái lớn giải phong bế, bọn họ cũng không sợ, nếu đánh bọn họ, ít nhất cũng phải nhìn Thiên Hư, giữa lợi và hại trong việc này cần phải được cân nhắc. 

 Hơn nữa, ngộ nhỡ Đại Sở trở về trước thì sao? Vạn nhất là Côn Luân Hư, Đại Hạ Hoàng Triều, Cửu Hoang Thiên, Thần Điện, Đại La Chư Thiên, bọn họ giải phong bế trước thì sao? 

 Diệp Thành không ngốc, lần mưu tính này, không ai có thể nghĩ đến, trong đó có bí mật, cũng ít có người có thể biết tường tận. 

 “Bọn họ thầm thì gì ở đó vậy?”. Các tu sĩ bên ngoài thò đầu, nhưng cách quá xa, không ai có thể nghe thấy, cũng không có người nào dám tiến lại gần nghe. 

 “Hơn phân nửa là tính toán làm sao tìm đám Phượng Tiên tính sổ”. 

 “Đúng là nên tính sổ, Diệp Thành bị trấn áp hơn một trăm năm, cũng đã ở dưới chân núi nín nhịn hơn một trăm năm”. 

 “Nếu là ta, ta cũng đánh, đánh từng người một, đánh đến khi bọn họ khóc”. Có người căm hận nói, chà chà tay. 

 “Đi rồi, bọn họ bắt đầu đi rồi”. Không biết là ai hét lên, thu hút ánh mắt của mọi người nhìn sang. 

 Tu sĩ Thiên Đình quả thật đã đi rồi, năm mươi triệu tu sĩ cùng xuất phát, bảo vệ Diệp Thành ở giữa. 

 Hiện giờ hắn chỉ là Nhân Nguyên Cảnh, không thể chịu nổi sóng gió, chỉ một chút sơ suất, trực tiếp lên hoàng tuyền. 

 Năm mươi triệu tu sĩ, lại như một vùng biển mênh mông đen tối, một đường ngốn thiên nạp địa, đi thẳng đến Thiên Hư. 

 Phía sau, những người xem kịch kinh ngạc, không biết bọn họ muốn làm gì, từng mảnh từng mảnh rầm rầm đi theo. 

 Không biết qua bao lâu, mới thấy năm mươi triệu tu sĩ nghỉ chân. 

 Các tu sĩ phía sau giương mắt nhìn ra xa, nhất thời sửng sốt, trông thấy cấm địa Thiên Hư, ai nấy đều run sợ. 

 “Chạy đến đây du sơn ngoạn thủy à?”, có người gãi gãi đầu. 

 “Không phải muốn tấn công vùng cấm đấy chứ!”. Một câu này khiến ánh mắt của rất nhiều người đều sáng rực, năm mươi triệu tu sĩ tấn công vùng cấm, cảnh này tưởng tượng thôi đã thấy kích động. 

 “Đừng đùa, vùng cấm là nơi như thế nào, cấp Chuẩn Đế cũng không dám tuỳ tiện đặt chân vào, bọn họ đúng là không ít người, nhưng cũng không ngốc đến mức trêu chọc vào vùng cấm”. 

 “Cái này khó mà nói, bọn họ là một đám người điên”. 

 “Làm gì thế?”. Trong vùng cấm Thiên Hư, Trời Tru Đất Diệt trèo lên đỉnh ngọn núi, khoanh tay nhìn ra bên ngoài, năm mươi triệu tu sĩ, khiến bọn họ cũng giật mình, nhiều người đến mức có chút đáng sợ. 

 “Ơ? Tên tiểu tử Diệp Thành kia...”. Đất Diệt mắt thấy Diệp Thành già nua ở giữa biển người. 

 “Uy thế Thánh Cốt đã tận diệt, còn cả tu vi và thọ nguyên của hắn, sự phản phệ của Chu Thiên quả là bá đạo”. Trời Tru âm thầm lắc đầu: “Không còn sống được bao lâu nữa rồi”. 

 “Nhưng mà, nhiều người chạy đến của Thiên Hư của chúng ta như vậy là muốn làm gì?”. Đất Diệt sờ sờ cằm. 

 “Bắt đầu”. Trong khi hai người nói chuyện, tu sĩ Thiên Đình rống lên, từng đội hơn trăm vạn người thi triển đại thần thông, kéo lên từng ngọn linh sơn tại mặt đất, hai người nhìn mà khoé miệng giật giật. 

 “Buổi tối có ngủ nổi không? Không sợ đang ngủ bị bóp chết?”. Rất nhiều người không nhịn được chẹp miệng. 

 “Tạo nét tốt đấy”. Đám người Quỳ Ngưu ở phía sau đều nhếch miệng, ngay cả Nam Đế Bắc Thánh cũng ngạc nhiên đến khoé miệng khẽ nhếch, tưởng đã nhìn lầm. 

 “Xấu hổ không”. Trong Thiên Hư, Đất Diệt liếc nhìn sang Trời Tru ở bên cạnh với vẻ mặt ý vị sâu xa. 

 “Xấu hổ quá!”. Trời Tru hít một thật sâu qua ống tẩu, nhả ra vòng khói trầm lắng, giống như tu tiên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.