“Cửa... Thiên Hư”. Diệp Thành cười mỏi mệt.
“Cửa... Cửa Thiên Hư?”. Mọi người ở đây đột nhiên sửng sốt.
Mặc dù trong số bọn họ phần lớn đều không hiểu biết nhiều về Huyền Hoang, nhưng vẫn đã nghe qua về năm khu vực cấm địa lớn của Huyền Hoang.
Vùng cấm - có nơi nào không phải tiếng ác lẫy lừng, ăn thịt không nhả xương, vùng đất hiểm ác vào được không ra được, khai tông xây sơn môn trước cửa nhà người ta, đây không phải là nhàn rỗi không có việc gì tìm trò vui sao?
“Diệp Thành nói như vậy, nhất định là có tính toán của hắn”. Cổ Tam Thông cười nói: “Các ngươi nên hiểu rõ hắn”.
“Tất nhiên là hiểu”. Một đám ông lão đều vuốt vuốt chòm râu, lộ ra nụ cười vui vẻ yên tâm.
Người Đại Sở đều biết Diệp Thành nhìn xa trông rộng, bằng không cũng không thể thống nhất Đại Sở trong vài năm ngắn ngủi, trí tuệ và chiến lược xuất sắc như vậy, không phải ai cũng có.
Hắn làm việc trước nay đều suy nghĩ rất chu toàn, đối với điểm này, người Đại Sở cho tới bây giờ đều không hoài nghi.
Diệp Thành quả thật đã cân nhắc chu toàn, trong lòng đã có dự định nay ngay từ khi năm mươi triệu tu sĩ giết đến.
Thiên Hư không giết người Đại Sở, đây là một đặc quyền.
Việc xây dựng sơn môn ở Thiên Hư, thực ra là muốn mượn uy thế của Thiên Hư, cho dù là rất nhiều giáo phái lớn giải phong bế, bọn họ cũng không sợ, nếu đánh bọn họ, ít nhất cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655305/chuong-2399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.