Chương trước
Chương sau
Mặt trời lên cao, kinh Phật treo trên đỉnh Ngũ Chỉ Sơn dao động, hoá thành Kim Phật cao vạn trượng. 

 Kim Phật ngồi xếp bằng, che lấp toàn bộ Ngũ Sơn Chỉ. 

 Nó rực rỡ chói mắt, tản ra vạn đạo kim quang, chữ vạn 卍 trước ngực tập hợp phật pháp tối cao. 

 Thi thoảng còn có thể nghe nói phật âm tối cao vang vọng như tiếng chuông lớn, hóa giải sự bạo ngược của vạn chúng. 

 Dưới ánh mắt của vạn chúng, mặt trời lên cao mang theo uy lực vô tận, đập lên Kim Phật vạn trượng kia. 

 Ầm! 

 Một tiếng ầm vang vang lên, một làn sóng màu vàng lấy Ngũ Chỉ Sơn làm trung tâm, lan rộng ra tứ hải bát hoang. 

 Những nơi sóng đi qua, núi lớn giống như biến thành giấy, ngọn này nối tiếp ngọn kia đều bị kim quang chặt ngang. 

 Vì thế, những người đứng trên đỉnh núi xem kịch gặp phải đại hoạ, từng nhóm từng nhóm bị đá vụn vùi lấp. 

 Cũng có những tu sĩ thông minh đã chạy ra ngoài từ sớm, vẫn nhìn chằm chằm Ngũ Chỉ Sơn, cũng muốn nhìn xem mặt trời ngưng tụ năm mươi triệu tu sĩ kia liệu có thể phá vỡ phong ấn Phật tổ, có thể cứu Diệp Thành ra khỏi núi hay không. 

 Tiếng ầm vang vẫn tiếp tục, mặt trời giáng xuống từ trên trời, vẫn đang đối kháng với Kim Phật vạn trượng, triệt tiêu lẫn nhau . 

 Mặt trời nứt toác, Kim Phật cũng đang dần tiêu tan. 

 Ai mạnh ai yếu, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm lên hư thiên. 

 Giống như đám Quỳ Ngưu, tất cả đều thầm đổ mồ hôi. 

 Còn đám Phượng Tiên lại đều nghiến răng nghiến lợi, không muốn Ngũ Chỉ Sơn bị phá, lại càng không muốn Diệp Thành thoát khỏi phong ấn. 

 “Phá”. Năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình cùng rống lên, huyết tế thọ nguyên, ai nấy đều điên cuồng. 

 Đột nhiên, mặt trời ảm đạm, lại lần nữa nở rộ thần quang rực rỡ, một lần ép tới khiến phật quang của Kim Phật tan hết. 

 Răng rắc! 

 Bỗng nhiên tiếng vỡ vụn vang lên, rất là thanh thuý. 

 Âm thanh phát ra từ Kim Phật vạn trượng kia, trước ngực nó hiện ra một đường vết nứt, sau đó là hai đường, hai đườờng biến thành bốn đường, bốn đường thành tám đường, dần dần lan ra toàn thân. 

 “Phá”. Tu sĩ Thiên Đình rống giận, lại hiến tế thọ nguyên, thần quang từ mặt trời, sáng rực tới cực điểm. 

 Lần này, cho dù là Kim Phật vạn trượng có niệm lực chống đỡ, cũng không chống chịu nổi, ầm ầm nứt toác ra . 

 “Thật... Thật sự phá được rồi”. Tu sĩ tứ phương hoảng sợ, vẻ mặt khiếp sợ: “Phong ấn Phật tổ không phải Cực Đạo Đế Binh thì không thể phá, vậy mà đã bị phá vỡ rồi, lợi hại như vậy”. 

 “Sự thật chứng minh, chỉ cần số lượng người đủ lớn thì cũng có thể đánh ra uy lực của tương đương Đế Binh”. 

 “Lợi hại!”. Long Kiếp không khỏi tặc lưỡi. 

 “Năm mươi triệu người, tất cả đều là những kẻ cục súc!” 

 “Không thể nào, điều này không thể nào”. Ở đằng xa, sắc mặt của đám Phượng Tiên đã dữ tợn như ác ma. 

 Trong tiếng kinh hãi, lại là một tiếng ầm vang rung trời. 

 Kim Phật vạn trượng đã bị phá, Ngũ Chỉ Sơn cũng bị nghiền phẳng, lộ ra tế đàn cổ xưa nơi chân núi. 

 “Con mẹ nó”. Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hùng Nhị cùng xông lên, tất cả đều vung kiếm, chặt đứt dây sắt trói Diệp Thành, ngay cả tế đàn cũng một cước đạp sập. 

 “Diệp Thành!”. Thượng Quan Ngọc Nhi bay đến như làn gió nhẹ, ôm Diệp Thành bị ngã vào lòng, nước mắt ướt đẫm quần áo của cô, cũng ướt cả quần áo Diệp Thành. 

 “Không chết được”. Diệp Thành mỉm cười, mang theo sự mỏi mệt và tang thương từ xưa, mí mắt run run buồn ngủ 

 “Tu vi đã rớt xuống Nhân Nguyên Cảnh”. Long Nhất Long Ngũ tiến lên, sắc mặt tức thì trở nên hết sức khó coi. 

 Không chỉ bọn hắn, sắc mặt mọi người ở đây đều ngưng trọng. 

 Bọn họ cũng đã được nghe nói không ít về Chu Thiên Diễn Hoá, nhưng không biết lại bá đạo như vậy, trong thời gian ngắn ngủi một trăm năm, khiến tu vi của Diệp Thành xuống Nhân Nguyên Cảnh. 

 Còn cả thọ nguyên của hắn, đã ít đến đáng thương. 

 “Diệp Thành”. Thượng Quan Ngọc Nhi và những người khác không nhịn được gạt nước mắt, dường như đã nhìn ra thọ nguyên của Diệp Thành đã không còn lại bao nhiêu, không bao lâu nữa, hắn sẽ chết. 

 Đã đợi nhiều năm như vậy, không dễ dàng gì mới gặp lại, kết quả như này khiến các nàng đều khó có thể chấp nhận. 

 “Ta còn chưa chết đâu!”, Diệp Thành cố gồng mình đứng dậy, nở nụ cười an ủi với mọi người. 

 “Xây dựng sơn môn? Ở Huyền Hoang?”. Mọi người nhíu mày. 

 “Xây, đương nhiên phải xây”. Tạ Vân hừ lạnh một tiếng: “Hại huynh đệ của ta thảm như vậy, đợi xây dựng xong sơn môn, đánh cho bọn họ tàn phế, để tiêu lửa giận cho Thiên Đình”. 

 “Năm mươi triệu tu sĩ Đại Sở, không phục thì đến chiến”. Tư Đồ Nam quát to, không thể kìm nén sát khí. 

 “Thánh chủ nói xây dựng sơn môn, trong lòng đã có vị trí thích hợp hay chưa”. Đám Mặc Uyên nhìn Diệp Thành thăm dò.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.