Chương trước
Chương sau
Ầm! Ầm! Ầm! 

 Bên ngoài Linh Sơn, tiếng vang rung trời. 

 Vùng đất này vốn được Phật quang chiếu rọi, bây giờ lại tối đen không chút ánh sáng, trật tự bị lật đổ, càn khôn đảo ngược. 

 Mặt đất sụp đổ, trời cao cũng đang nứt ra. 

 Máu như mưa, rơi vào trong thế gian, hoà vào tịnh thổ, sinh ra rồi mất đi, mệnh nhân quả khó mà định. 

 Thế gian tươi đẹp đã trở nên hỗn loạn, khát máu và hoà bình cùng nhau nhảy múa, ma quỷ và chư Phật đang chiến đấu, truyền thuyết máu. 

 Trong trận chinh phạt, khoé miệng của của Diệp Thành đã thấm máu, tim nhói đau, có một tiếng kêu, khiến hắn tạm thời không thể tỉnh táo. 

 Hắn không biết Cơ Tuyết Băng đang ở Vong Xuyên, huống hồ hắn càng không biết cô đang mang trong mình đứa con của hắn, cô gọi hắn, nhưng Diệp Thành không nghe được tiếng gọi của cô. 

 Sau một thoáng xuất thần, ngón tay của Thích Già đã đến. 

 Thánh thể của Diệp Thành lập tức nứt ra, hắn lui về phía sau, mỗi một bước hắn lui, bầu trời lại càng nứt ra thêm một chút. 

 "Thí chủ, sát niệm quá nặng, chung quy sẽ thành nghiệp chướng”. Thích Già nhẹ giọng, vẫn đứng che ở phía trước Linh Sơn. 

 "Niệm là sát niệm, cũng là chấp niệm”. Diệp Thành lau đi máu tươi ở khóe miệng: "Ta chỉ biết nợ máu phải trả bằng máu”. 

 "Đều là dục vọng quấy phá, không bằng trốn vào Phật môn của ta, dốc lòng giác ngộ Phật pháp, độ thí chủ ra khỏi khổ hải”. 

 "Xin hỏi Thích Già Tôn Giả, Phật gia có dục vọng hay không?" 

 "Phật môn tứ đại giai không, đoạn tuyệt thất tình lục dục, dục vọng là hư vọng, trong lòng thanh tĩnh mới là Phật”. 

 "Dám hỏi Thích Già Tôn Giả, ông có nguyện vọng to lớn gì không?" 

 "Phổ độ chúng sinh”. Thích Già tôn giả hơi khẽ mỉm cười. 

 "Tôn giả, ông không thấy Phật pháp trong miệng mình mâu thuẫn sau?", Diệp Thành lạnh nhạt nói, lời nói đã vang vọng cửu tiêu: "Ông nói có nguyện vọng to lớn muốn phổ độ chúng sinh, cái này không được tính là dục vọng sao? Ông muốn bảo hộ Phượng Tiên, chuyện này không phải là dục vọng? Ông muốn độ ta gia nhập Phật môn, chuyện này không tính là dục vọng?" 

 "Dục vọng của thí chủ, thương thiên cùng, dục vọng của lão nạp, độ chúng sinh”. Tiếng nói của Thích Già như chuông lớn đại lữ. 

 "Nói như thế, Phật thanh tĩnh trong lòng, vẫn có dục vọng, ông có thể có, vì sao vãn bối lại không thể, bản thân ông độ không được chính mình, lấy đâu ra để độ ta”. 

 "Ngã Phật từ bi, oan oan tương báo bao giờ mới dứt”. 

 "Từ bi! Ha ha ha ha…", Diệp Thành nói xong thì cười, cười đến điên cuồng thì đột nhiên dừng lại, tiếng cười đột nhiên im bặt, một đôi mắt đỏ nhìn thẳng Thích Già, quát lạnh: "Khi núi Chư Thiên gặp kiếp nạn đổ máu, ông ở đâu! Đã biết rằng có người gặp cảnh sinh linh đồ thán, tại sao ông mặc kệ, từ bi của ông ở đâu? Cái gọi là oan oan tương báo khi nào dứt của ông ở đâu? Thân nhân của ta, xứng đáng bị giết sao?" 

 "Thí chủ bị thù hận che mắt, đã rơi vào khổ hải”. 

 "Mẹ nó. Mẹ nó khổ hải”. Diệp Thành gầm rống rống to, đánh nát bầu trời, dùng sát khí mà công kích Thích Già. 

 "Nghiệp chướng”. Thích Già thở dài, lại giơ tay lần nữa. 

 Một đòn xuất ra, thánh huyết bắn tung toé, bầu trời nhuộm màu, sáng rực rỡ, từng giọt từng giọt như sao lấp lánh trong vũ trụ bao la. 

 Diệp Thành điên cuồng, dùng mười phần chiến lực, lại mở ra ma đạo, phía trên ma đạo, lại mở ra tế thiên và rất nhiều cấm pháp để tăng sức chiến đấu, không màng đến bất cứ giá nào. 

 Hắn thật sự điên rồi, lấy tuổi thọ kích hoạt thánh thể chiến cốt, dốc hết toàn lực mở ra hết tiềm lực hi vọng có thể khiến đại thành tái xuất. 

 Một lần nữa, hắn lại tìm được cảm giác chiến đấu cùng Thiên Ma một lần nữa, là cảm giác chí cao vô thượng tâm cảnh. 

 Đó là loại ý cảnh này, khiến hắn trong nháy mắt, đã bao trùm lấy Thích Già, là sát khí của ác ma. 

 Ánh mắt Thích Già không thanh tịnh, nhíu mày vài lần. 

 Tuy ông ta mạnh mẽ, nhưng cũng không khỏi không chấn động vì chuyện này. 

 Ông ta vô cùng hoài nghi, Diệp Thành và Đại Đế chân chính chiến đấu với nhau, không phải Đế đạo chi pháp, bởi vì loại sát khí này, không có cách nào chế phục, đã sớm hoà vào trong xương cốt. 

 "Thần cản giết thần, Phật cản giết Phật”. Diệp Thành gầm lên một tiếng, một quyền Bát Hoang, chấn động đến xuyên qua mấy tầng trời cao. 


 Trận đấu lập tức thăng cấp, Diệp Thành giống như kẻ điên, chỉ công không thủ, từng quyền xuất ra đều nhìn thấy máu. 

 Thánh cốt của hắn, được kim quang bao bọc, mỗi một giọt thánh huyết, từng tấc một trên thánh thể đều đang hấp thụ tinh khí. 

 Thích Già phật pháp cao thâm, chấp chưởng vô cùng niệm lực. 

 Hai người đấu trên hư thiên, dùng bí thuật mà đối đầu nhau, mỗi lần va chạm, hư thiên sẽ sụp đi một lần.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.