Chương trước
Chương sau
“Nhưng uy thế của Thánh Cốt dùng một phần thì sẽ bớt đi một phần, sớm muộn gì Thánh Thể cũng thua”, ông lão nói. 

 “Tiền bối nói chí phải”, có Đại Thánh gật đầu nói hùa theo: “Linh Sơn vẫn còn Đế Binh Cực Đạo”. 

 “Chiêu này của công chúa tộc Phượng Tiên quả là cao tay”, ông lão Chuẩn Đế ngẩng đầu lên nhìn Phượng Tiên trên đỉnh núi. 

 Phượng Tiên đứng sừng sững trên đỉnh núi, cũng đang quan sát trận chiến, cô ta diễn rất thật, ánh mắt từ bi, lộ ra vẻ không nhẫn tâm. 

 Vừa nhìn cô ta còn tưởng đó là tín đồ thành kính Phật gia, từ bi thương xót chúng sinh, thành tâm cải đạo. 

 “Đấu với ta à, ngươi còn kém xa”, đôi mắt cô ta thi thoảng lóe lên vẻ xảo quyệt. 

 Lúc này dù là cô ta cũng phải phục kế của mình, dẫn Diệp Thành đánh với Linh Sơn, kế này quả thật quá vi diệu, không chừng còn có thể tiêu diệt quân địch. 

 Cô ta chỉ cần đợi, đợi tộc Phượng Hoàng của cô ta quay về từ nhà tổ là có thể thoát khỏi bức màn giả tạo, được gia tộc bảo vệ. 

 Xem trận chiến lần này, mỗi lần nhìn thấy máu của Diệp Thành bắn vào trong hư không, cô ta đều phấn khích đến mức muốn cười không chút kiêng kỵ, nhưng vì để giả vờ cho giống, cô ta chỉ có thể che đậy. 

 “Tiên tử cười gì thế?”, có lẽ là xem quá mức nhập tâm, Phượng Tiên không cảm nhận được phía sau có người đến. 

 Đó là Tây Tôn, cũng lên đỉnh núi, đôi mắt trong sáng. 

 “Ta chỉ từ bi thương xót, nào có cười!”, Phượng Tiên thở dài: “Đều là do một mình ta gây ra tội”. 

 “Hôm nay công chúa tộc Phượng Tiên đã khiến ta phải nhìn bằng ánh mắt khác”, Tây Tôn lạnh nhạt nói, vẻ mặt rất bình tĩnh. 

 “Là đạo lý nhà Phật uyên thâm, cảm hóa được ta mà thôi”, Phượng Tiên hành lễ, càng diễn càng giống. 

 Phụt! 

 Trong lúc hai người nói chuyện, Diệp Thành lại phun ra máu lần nữa, Thánh Thể bị Di Thiên Phật Ấn đè ép đến mức phun ra máu. 

 Uy thế của Thánh Thể lại yếu đi một phần, Thích Già quá mạnh. 

 “Chịu thua đi”, trong mắt Thích Già Tôn Giả là vẻ hiền từ hệt như một vị Đại Phật, ánh mắt vàng tỏa ra xung quanh, cực kỳ chói mắt. 

 “Thà chết chứ không thua”, Diệp Thành gào lên, hai mắt đỏ ngầu, đắm mình trong Thánh Huyết, lại lao đến lần nữa. 

 “Diệp Thành”, trong bóng tối như có người đang gọi, cuồng loạn mà mang theo đau thương bi thương. 

 Đó là Cơ Tuyết Băng trong Vong Xuyên như có thể nhìn thấy rõ được cảnh tượng bên này từ vô số vạn dặm. 

 Mắt cô ngấn nước, làm nhòe tầm nhìn cô. 

 Một câu Diệp Thành, con đường đầy thăng trầm, hắn ở Tây Mạc Huyền Hoàng, cô ở trong cấm khu Vong Xuyên nên không thể gặp nhau. 

 Hơn hai trăm năm, không biết bao nhiêu vạn dặm, cũng không che được đôi mắt của cô, bóng lưng già nua đó phong ấn trong linh hồn của cô. 

 “Một mạch Thánh Thể đều kiên cường khí khái thế sao?”, thở dài một tiếng, Mạnh Bà xuất hiện. 

 “Bà bà, cầu xin bà cứu hắn”, Cơ Tuyết Băng khao khát nhìn Mạnh Bà, rưng rưng nước mắt, cô không muốn Diệp Thành chết, cũng không muốn đứa bé không có cha. 

 “Ta không ra được”, Mạnh Bà bất lực lắc đầu. 

 “Vậy thì thả ta ra”, Cơ Tuyết Băng cầu xin. 

 Thế nhưng mặc cho cô gào lên cỡ nào, mặc cho cô cầu xin ra sao cũng không ngăn được phong ấn, Nguyên Thần đang bị kéo vào giấc ngủ. 

 Ngay khi còn một chút nữa là bị phong ấn hoàn toàn, đôi mắt xinh đẹp u tối của cô lại nhìn về phía Linh Sơn, hy vọng có thể được chạm vào khuôn mặt hắn, xóa đi sự già nua và mệt mỏi cho hắn. 

 Phong ấn lan ra, cuối cùng cô gục ngã, run rẩy nhắm mắt lại, dần đi trầm vào đáy Vong Xuyên. 

 Lần phong ấn này khi tỉnh lại không biết sẽ là năm nào, tỉnh lại cũng không biết trên đời này còn có Diệp Thành hay không.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.