Chương trước
Chương sau
Dưới bóng đêm, Diệp Thành bước từng bước trên không, đạp gió mà đi. 

 Khuôn mặt của hắn đã cực kỳ già nua, chòm râu phất phơ theo gió, con ngươi sáng lấp lánh cũng không giấu nổi vẻ già cả. 

 Một đường giết chóc, uy thế của Thánh Cốt cũng giảm bớt rất nhiều, biến mất chỉ còn là vấn đề thời gian. 

 Điều đáng mừng duy nhất là đỉnh của hắn, trận chiến này đã nuốt sáu kiện Chuẩn Đế Binh nên càng trở nên phi phàm và bá đạo. 

 Tiếc là, tu vi của chủ nhân như hắn lại rớt xuống Chuẩn Thánh, không thì nó chắc chắn có thể thăng lên Thánh Vương. 

 Gió khẽ phất phơ, lòng bàn tay của hắn hiện lên một cái ký hiệu. 

 Đây là một cái bùa Truy Tung nối liền với cấm chế trên người Phượng Tiên, với lá bùa này, có thể xác định vị trí của cô ta. 

 Quả thật y như lời của những người xem cuộc chiến lúc trước, hắn đã gieo bùa lên người Phượng Tiên, không thì cũng đã chẳng mặc cô ta trốn chạy. 

 Giờ, Trí Dương đã bị trấn áp, cô ta là người cuối cùng, chỉ cần bắt được là có thể đi núi Chư Thiên. 

 Bùa Truy Tung tự động biến ảo thành một màn nước, hình ảnh bên trên chính là vị trí của Phượng Tiên. 

 "Không ngờ lại chạy đến Tây Mạc!", Diệp Thành liếc một cái đã nhận ra ở đâu, tuy kinh ngạc, nhưng vẻ mặt hắn vẫn hết sức bình tĩnh. 

 Hắn đã từng nói, bất kể cô ta chạy trốn tới đâu thì đều có thể bắt trở về, cho dù có phải bước qua núi thây hay biển máu. 

 "Thánh Chủ!", đằng xa có hơn mười bóng người bay qua không trung chạy đến, còn chưa tới gần đã lên tiếng hô, mới hạ xuống đã bịch một tiếng quỳ xuống dưới đất. 

 Bọn họ không phải là người dân Huyền Hoang mà là những người từ các tinh vực nghe kể về vô số truyền thuyết của Thánh Thể nên chạy đến. 

 Đương nhiên, đằng sau những truyền thuyết ấy là một con đường máu và hơn hai trăm tuổi cô độc. 

 Diệp Thành lập tức nhấc tay dùng một lực nhẹ nhàng nâng họ lên và hiếm thấy mà nở nụ cười. 

 Bọn họ đều là những người thân quen ở quê hương, song cũng có người không quen thuộc, có lớp người già, có lớp thế hệ trẻ. Trong đó, có một hai người hắn chưa gặp bao giờ, nhưng đều là người chuyển thế. 

 Mười mấy người chuyển thế, trong con ngươi lập lòe nước mắt. 

 Hắn chính là Diệp Thành! Hoang Cổ Thánh Thể tiếng tăm lừng lẫy, thống soái Đại Sở chấn động Bát Hoang, nhưng giờ lại vô cùng già nua, khiến người ta nhìn mà đau lòng. 

 "Rời khỏi đại lục Huyền Hoang đi, càng xa càng tốt!", Diệp Thành khàn khàn nói, còn đượm chút mỏi mệt: "Trăm năm sau, lại gặp nhau ở Côn Luân Hư". 

 "Chúng ta không đi", con ngươi của họ đều tràn ngập kiên định, Thánh Chủ của họ đã phải gánh vác quá nhiều. 

 "Đây là mệnh lệnh!", Diệp Thành xua tay dịch chuyển họ ra bên ngoài: "Nếu còn xem ta là Thánh Chủ thì hãy đi đi, một lúc nào, ta sẽ dẫn các ngươi quay về quê nhà". 

 Diệp Thành nói xong bèn nhấc chân lên, cơ thể biến hóa chỉ còn lại một cái bóng, thoáng chốc biến mất. 

 Đợi đến khi mười mấy người chuyển thế của Đại Sở trở về tìm thì Diệp Thành đã không còn ở đó nữa, cũng chẳng biết đi về đâu. 

 Đến gần sáng, Diệp Thành mới xuất hiện ở Côn Luân Thành, định dựa vào Truyện Tống Trận của nơi này đi đến Tây Mạc. 

 "Mười chín vị Đại Thánh đó! Cộng thêm chín kiện Chuẩn Đế Binh đều bị Thánh Thể diệt sạch", mới vừa vào thành đã nghe thấy vô số tiếng bàn tán và chậc lưỡi. 

 "Đếm kỹ thì hôm qua có khoảng hai mươi mấy Đại Thánh bị Diệp Thành giết, đây còn là chưa tính trăm ngàn tu sĩ bị hắn tàn sát ở bên ngoài thành cổ Côn Luân đó". 

 "Ngay cả Chuẩn Đế cũng không dám nhúng tay vào!", có người thổn thức, nhớ tới vị Chuẩn Đế già câu cá kia: "Trí Dương Đạo Nhân cầu ông ta cứu, ông ta cũng không hé răng". 

 "Lại nói nhà Trí Dương cũng thảm thật, bị giết cả nhà luôn. Đây có lẽ là quả báo trong truyền thuyết, chọc ai không chọc, lại chọc vào vị sát thần Diệp Thành kia". 

 "Thiên Phạt Thánh Địa, Thương Linh Điện, Vũ Hóa Thần Triều, Thái Thanh Cung, Chí Tôn Thành, Phiêu Miểu Cung và Nhật Nguyệt Thần Giáo đều chạy. Nói chính xác hơn là những thế lực có thù với Diệp Thành đều bỏ trốn mất dạng trong một đêm". 

 "Cũng may Tiên Tộc, Thần Tộc, Phượng Hoàng Tộc đã sớm đóng cửa, chứ nếu còn ở chắc đã xung đột với Diệp Thành đang như mặt trời ban trưa rồi. Kia mới là có trò hay để xem". 

 Phố lớn ngõ nhỏ, quán trà quán rượu đều vô cùng tấp nập, cứ có một hai người kể vô cùng hăng say. 

 Diệp Thành yên lặng đi qua, cất đi uy áp của Thánh Cốt Đại Thành, lại không giấu nổi sát khí toát ra từ trong xương. 

 Trên đường hắn đi ngang qua, từng bàn tán dần im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Diệp Thành. 

 "Người này đến từ đâu vậy! Sát khí kinh khủng thật", vô số tiếng kinh ngạc la lên, mọi người không kiềm được mà rùng mình một cái. 

 "Không... không phải là Thánh Thể đó chứ!", có một gã thanh niên trông khá hèn mọn nhỏ giọng nói, đôi mắt nhỏ đảo tới đảo lui. 

 Ông lão trông giữ Truyền tống Trận vội vàng khởi động trận pháp, một vị Thánh Vương như ông ta cũng tim đập bình bịch. 

 Trận pháp khởi động, sức mạnh không gian vần vũ, Diệp Thành lập tức biến mất. 

 Hắn vừa đi thì đã có vô số người chen vào Truyền Tống Trận, số người cũng không ít và đều đi Tây Mạc. 

 Tuy họ không biết tại sao Diệp Thành lại đến Tây Mạc, nhưng họ biết hễ nơi nào có Diệp Thành thì nơi đó chắc chắn có trò hay nên đều đi theo hóng hớt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.