Chương trước
Chương sau
Mức độ thảm thiết của nó, số lượng người tham chiến, trận thế khổng lồ, dù là người định lực cỡ nào thì cũng bị cuốn theo. 

 “Vì sao lại xảy ra hỗn chiến?”, Diệp Thành nghi ngờ. 

 Lực lượng to lớn thế này mà bắt tay hợp tác cùng nhau chống lại Thiên Ma thì tốt biết bao nhiêu, cớ gì phải tự giết nhau. 

 Đối với Diệp Thành, không ai nghe thấy lời hắn, trận chiến ngày càng thảm thiết, mạng người hèn mọn tới mức không đáng nhắc tới. 

 Chiến trường khổng lồ bỗng xuất hiện một quầng ánh sáng phủ kín bầu trời. 

 Một người mặc khôi giáp bước ra từ tận sâu trong tinh không, khí lực như núi, khí huyết bàng bạc như biển, thân hình tỏa ra kim quang sáng chói như thể được đúc bằng vàng. 

 Đó là Thần Chiến, mắt như sao, tóc như thác, hơi thở bát hoang như chiến thần cái thế. 

 Hơi thở Diệp Thành hẫng một cái, ánh mắt kính sợ nhìn Thần Chiến, vẻ ngoài giống hệt như trong hố thần. 

 “Vạn Vực cùng cội cùng nguồn, hà cớ gì phải đánh nhau!”, Thần Chiến rống giận, mắt thần như bao phủ toàn bộ đất trời, giọng nói như sấm, như tia sét cắt ngang bầu trời. 

 Lời của ông ấy tuy đáng sợ nhưng vẫn có kẻ dám ra tay, là một chủng tộc cổ xưa dùng Đế Binh. 

 Đó là một thanh đao màu vàng, từ đầu tới cuối sáng lóa, Đế Đạo Pháp bay múa, uy của một đao có thể hủy trời diệt đất. 

 Thần Chiến quát lạnh, một quyền đánh ngang bát hoang. 

 Thánh Thể Đại Thành, thần uy cái thế, một quyền đánh lui một Đế Binh, Thần Chiến sừng sững bất động. 

 “Tay... tay không đánh Đế Binh?”, Diệp Thành nhìn mà hãi hùng khiếp vía, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, quá mạnh mẽ! 

 Thần Chiến đến cũng không thể ngăn lại hỗn chiến Chư Thiên. 

 Một kích đối đầu, hỗn chiến tiếp tục, cả Chư Thiên Vạn Vực đều như bị máu tanh thanh tẩy, biến thành Địa Ngục. 

 Diệp Thành nhìn không chớp mắt, hắn đang quan sát Thần Chiến. 

 Ông ấy quá mạnh mẽ, từ đầu tới cuối đều là dùng tay không. Hoang Cổ Thánh Thể của ông ấy chính là thần binh có một không hai. 

 Nơi Thánh Thể Đại Thành đi qua, không ai chịu nổi một quyền, trước mặt ông ấy, toàn bộ đều là vô căn cứ. 

 Thời thế tạo anh hùng, thời đại kia không có Đại Đế, chỉ có Thánh Thể Đại Thành, thánh uy tràn ngập bát hoang. 

 Trận hỗn chiến này kéo dài không biết bao nhiêu năm tháng. 

 Diệp Thành là người đứng xem, tận mắt chứng kiến cuộc đại chiến cuối cùng của thời kỳ Hoang Cổ, quá nhiều chủng tộc bị diệt sạch. 

 Không biết qua bao nhiêu năm tháng, chiến tranh mới ngừng lại. 

 Lại là một khoảng không, Thần Chiến thả lỏng thánh thể đã chảy máu đầm đìa, lảo đảo bước đi, sau lưng là một dải máu dài, thánh huyết chói mắt rải đầy tinh không. 

 Ông ấy đã đánh rất thảm thiết, khí huyết Thánh Thể Đại Thành sụp đổ, gặp phải đả kích mang tính hủy diệt. 

 Thánh Thể Đại Thành có thể sánh ngang Đại Đế lại như nỏ mạnh hết đà, bóng dáng cô liêu hiu quạnh. 

 “Anh hùng cũng phải đến tuổi xế bóng sao?”, Diệp Thành thở dài. 

 Hắn vừa dứt lời, một quần sáng cầu vồng đủ màu phóng tới từ trong tinh không, mục tiêu là Thánh Thể Thần Chiến. 

 “Kiếm Tru Tiên!”, hai mắt Diệp Thành phát ra tia sáng lạnh. 

 Thần Chiến cũng thấy nhưng đã quá muộn, một kiếm chém trúng nguyên thần, thánh thể rơi xuống từ trên tinh không. 

 “Khốn nạn!”, Diệp Thành rống giận, hai mắt hằn tơ máu, hắn trơ nhìn Thần Chiến thân chết đạo tiêu. 

 Sai rồi, truyền thuyết sai rồi! Tất cả đều sai rồi! 

 Thần Chiến Thánh Thể Đại Thành không chết trận mà là bị kiếm Tru Tiên dùng một đòn tuyệt sát chém chết. 

 Ý cảnh kết thúc, tiêu tan theo cái chết của Thần Chiến. 

 Thánh Thể Đại Thành kết cục thảm thống khiến người ta bi ai. 

 Cái chết của ông ấy là cột mốc đánh dấu vượt cả thời đại, là vinh quang vô thượng, là bi thương vô hạn. 

 Diệp Thành tỉnh lại, trong mắt đọng đầy lệ, tiền bối Hoang Cổ Thánh Thể lừng lẫy xưa nay lại chết vô cùng thê thảm. 

 Đều do thanh kiếm Tru Tiên chết bầm kia, nó đã chôn vùi một thần thoại, Diệp Thành đã không thể kiềm hãm được hận ý đối với nó. 

 “Tỉnh rồi sao?”. Trời Tru và Đất Diệt đi tới. 

 “Cũng sắp chín ngày rồi, đúng là đã dung hợp với Thánh Cốt Thần Chiến rồi nè!”, Đất Diệt thổn thức tặc lưỡi: “Cũng nhanh quá đấy!” 

 “Hai vị tiền bối từng nghe tới kiếm Tru Tiên chưa?”, nước mắt không còn, Diệp Thành nhìn thẳng Trời Tru Đất Diệt. 

 Một câu này khiến sát khí trong người Trời Tru Đất Diệt bùng nổ, Thiên Hư chấn động, kết thành băng giá. 

 Diệp Thành biến sắc, thánh thể nứt ra, tuy mới dung hợp Thánh Cốt Thần Chiến nhưng hắn vẫn không chịu nổi uy áp tận trời của hai người đối diện. 

 Thoáng chốc, hai người Trời Tru Đất Diệt lần lượt khôi phục bình thường, thản nhiên nói: “Đang yên đang lành sao lại hỏi cái này”. 

 “Tiền bối Thần Chiến bị kiếm Tru Tiên giết!” 

 “Còn có chuyện này sao!”, hai người Trời Tru Đất Diệt liếc nhau, trong mắt cả hai lóe lên tia sáng băng giá. 

 “Vãn bối từng thấy kiếm Tru Tiên ở cố hương Đại Sở!”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Nó từng tạo ra không ít huyết án!” 

 “Chư Thiên Môn bị phát hiện,chuyện này chắc chắn có liên quan tới nó”, Trời Tru Đất Diệt trầm ngâm. 

 “Rốt cuộc nó có lai lịch thế nào?”, Diệp Thành hỏi. 

 “Bí mật liên quan tới nó, bí mật liên quan vùng cấm thì chỉ có đạt tới đỉnh cao Đại Đế mới có tư cách biết!” 

 “Nhưng...” 

 “Để ngươi nán lại đây lâu rồi, mau đi đi!”, Trời Tru Đất Diệt ngắt lời Diệp Thành, bóng dáng từ từ tan biến. 

 Diệp Thành gãi đầu rồi xoay người đi ra khỏi núi. 


 Dù khi ở trong vùng cấm, hắn vẫn không nhìn thấu, nó quá thần bí. 

 Chẳng biết vì sao hắn lại có cảm giác như mình từng tới Thiên Hư, mọi thứ đều như đã từng quen biết. 

 “Lại nghĩ nhiều rồi!”, Diệp Thành lắc đầu cười khổ, hắn hít sâu một hơi, tia sáng lạnh bắn ra chung quanh. 

 “Chờ đấy cho ta! Diệp Thành tới đòi lại tất cả các món nợ đây!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.