Chương trước
Chương sau
Đêm tại Trung Châu, yên tĩnh mà bình thản, không khí ôn hòa trang nghiêm. 

 Trước dòng sông cuồn cuộn sóng, bóng người nhấp nhoáng không ngừng. 

 Là đám người thần tử Tiên tộc và Phượng Tiên cùng đám tùy tùng của chúng, tất cả đang mò vớt thi thể Diệp Thành. 

 Nhưng một người nhảy xuống sông rộng, thứ chúng tìm thấy chỉ có nước sông cuồn cuộn. 

 “Đồ vô dụng!”, Phượng Tiên quát lạnh. 

 Cô ả như nữ vương, gương mặt vẫn khá xinh đẹp nhưng vì biểu cảm ác độc mà nét đẹp cũng giảm đi kha khá. 

 Không biết là cô ả này hận Diệp Thành cỡ nào mà phải tìm cho bằng được thi thể của Diệp Thành, quất xác vạn lần mới giảm bớt được lửa giận. 

 Vì sao người ta hay nói “Độc nhất là lòng dạ đàn bà”, ả này chính là ví dụ điển hình. 

 Tu sĩ chung quanh thổn thức khôn nguôi, không nhịn được mà thương tiếc Diệp Thành, sau này trêu ai cũng đừng chọc vào Phượng Tiên. 

 Ả này chính là một con chó điên, tóm được ai thì cắn người đó, mà còn là ngoạm không nhả nữa, thù dai cực kỳ. 

 “Các ngươi cứ từ từ tìm!”, trong tiếng bàn tán của mọi người xung quanh, thần tử Tiên tộc rời đi trước, chớp mắt cái đã không thấy đâu. 

 Thằng oắt này có mục đích đơn giản lắm, gã chỉ muốn tìm một nơi thanh tĩnh lĩnh ngộ Tiên Nhãn, không rảnh lãng phí thời gian vì một thi thể của kẻ đã chết. 

 Thiên Tàn và thần tử Táng Thiên liếc nhìn Phượng Tiên rồi đều rút lui, cả hai cũng không muốn phí thời giờ ở chỗ này. 

 Cả hai đi rồi thì tùy tùng cũng theo sát, chỉ còn Phượng Tiên và tùy tùng của cô ta ở lại. 

 “Tìm, tìm tiếp cho bổn công chúa!”. Trong bóng đêm lạnh lùng và trong trẻo, âm thanh dữ tợn tràn ngập không gian. 

 ... 

 Tinh vực Thiên Nguyên, Chu Tước Tinh, tầng thứ ba U Đô. 

 Trên đỉnh một ngọn núi, sắc mặt Hồ Tiên Nhi tái nhợt không còn chút máu, cô ta ho dữ dội, thậm chí ho ra máu, không chút sức sống. 

 Điều này làm Phạm Thống lo lắng, bất đắc dĩ báo lên trên. 

 Thoáng chốc, Đại Sở Hoàng Yên tới, xem xét trạng thái của Hồ Tiên Nhi xong thì biến sắc: “Ngươi dùng chúc phúc của hồ ly?” 

 “Công chúa, là ta cam tâm tình nguyện!”, Hồ Tiên Nhi cười khổ, đôi mắt xinh đẹp lãng đãng sóng nước dần có chút mông lung. 

 “Đối phương là ai?”, Đại Sở Hoàng Yên hỏi. 

 “Diệp Thành!”, Hồ Tiên Nhi lẳng lặng ngửa mắt nhìn lên không. 

 “Diệp... Diệp Thành?”, Đại Sở Hoàng Yên đột nhiên sững sờ. 

 Vài giây sau, cô ta mới kịp phản ứng, tay ngọc áp lên sau lưng Hồ Tiên Nhi: “Sao ngươi lại ngốc như thế?” 

 “Ta là một người phụ nữ dơ bẩn!”. Hồ Tiên Nhi tự giễu: “Ta chỉ mong có thể bảo vệ hắn trong thầm lặng, dù chỉ là một lần, Tiên Nhi không hối hận, không oán trách”. 

 “Cứ yên tâm nghỉ ngơi đi!”, Đại Sở Hoàng Yên rút tay về, bước ra khỏi đỉnh núi, đi thẳng tới tầng chín. 

 Vẻ mặt cô ta rất khó nhìn, Hồ Tiên Nhi gặp phản phệ thì cũng có nghĩa chúc phúc đã tự khởi động. 

 Nói trắng ra là Diệp Thành gặp nạn rồi, hơn nữa còn là họa lớn. 

 ... 

 Thiên Hư vắng lặng vẫn u ám như trước. 

 Nơi này rất thần bí, có cung điện nguy nga, có nhà ngói xưa cũ nhưng hoàn toàn không thấy bóng người, vô cùng tịch mịch. 

 Trên hòn đá lớn, Diệp Thành đang nằm dung hợp thánh cốt. 

 Khí tức của hắn bàng bạc như biển, từng tia khí huyết tràn đầy, mỗi một cái đều mang theo thánh uy mạnh mẽ. 

 Thánh Cốt bá đạo vô ngần, mạnh bạo tái tạo lại thánh thể. 

 Diệp Thành đang trong tình trạng máu thịt đầm đìa, xương hay thịt thừa đều bị loại bỏ ra khỏi cơ thể, thánh huyết hoàng kim chói mắt. 

 Ý thức của hắn đã mơ màng, bị cuốn vào một ý cảnh cổ xưa. 

 “Giết!”, vừa tiến vào ý cảnh, Diệp Thành đã nghe thấy tiếng hét. 

 “Giết!”. Tiếng hét như được hồi âm, không phải một mà là mỗi một, tất cả như tiếng sấm muôn đời. 

 Trước mắt Diệp Thành là một khoảng tinh không, chiến xa cổ xưa rung động, nghiền nát không trung, Chư Thiên rung chuyển. 

 “Tộc Kim Ô!”, hai mắt Diệp Thành híp lại, nhìn thẳng về một hướng, nơi đó sáng lóa ánh vàng, từng con Kim Ô đang giương cánh như mặt trời nắng gắt. 

 Hắn thấy lão tổ Kim Ô, trong tay ông ta cầm Cực Đạo Đế Binh. 

 Rồi nhìn sang đại quân đối diện Kim Ô, từng con vượn khổng lồ như cột chống trời, tay cầm gậy sắt, khí thế bá đạo. 

 Đây là lão tổ của Đấu Chiến Thánh Viên, trong tay ông ấy cầm một cây gậy sắt ô kim, cũng là Cực Đạo Đế Binh. 

 Vùng tinh không này mênh mông, cũng không phải chỉ có hai tộc này. 

 Diệp Thành nhìn thấy tộc Côn Bằng, Bát Kỳ Đại Xà, Quỳ Ngưu, Chu Tước, Huyền Vũ... 

 Hoặc có thể nói là vạn tộc của Nam Vực gần như đều tới. 

 Còn tộc Thương Long, Bạo Long, Bá Vương Long, Phượng Hoàng, Ma tộc, Thần tộc, Vu tộc, Tiên tộc, Linh tộc, Cổ tộc, Yêu tộc, Man tộc... 

 Trừ những điều này thì Diệp Thành còn thấy Cùng Kỳ, Thao Thiết, Đào Ngột... những con ác thú thời Hồng Hoang. 

 Bầu trời mênh mông xuất hiện một mảng đen kịt, nhân tu, yêu tu, ma tu ùn ùn kéo tới. 

 Đập vào mắt toàn là bóng người, có ngự kiếm, có phi thân, không thì cưỡi mây đạp gió, điều khiển chiến xa. 

 Xấp xỉ Đế Binh, Diệp Thành đã thấy không dưới mấy chục. 


 Tinh không to lớn tràn ngập chiến hỏa, khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh, âm thanh rên rỉ thê lương. 

 Chư Thiên hỗn loạn, máu tươi nhuộm đỏ Chư Thiên Vạn Vực, và rồi núi thây biển cốt, máu chảy thành sông chân chính xuất hiện. 

 “Đây là Chư Thiên Vạn Vực thời kỳ cuối Hoang Cổ sao?”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn biết ý cảnh này là một thần thức còn đọng lại trong thánh cốt, chính nó đã dẫn hắn đi quan sát thời đại kia. 

 Đại chiến quy mô thế này cũng là lần đầu hắn thấy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.