Chương trước
Chương sau
Ban đêm vốn nên yên tĩnh lại có phần ồn ào náo nhiệt. 

 Tiếng ầm ầm rung trời khiến mặt đất cũng rung chuyển. 

 

 Những tu sĩ chạy đến ngắm nhìn Vong Xuyên đều giật mình, mặt mày trở nên kỳ quái. 

 Diệp Thành theo tiếng động vọt tới. 

 Đợi đến khi âm thanh biến mất, hắn mới dừng lại trước một khu vực. 

 Ập vào mắt là một người máu chảy đầm đìa, bị một thanh giáo treo trên không. 

 Đó là Thiên Ma áo đen bị Hồng Trần giết. 

 Tuy Thiên Ma đã chết, song, mặt mày vẫn hoảng sợ, hai mắt lồi ra, con ngươi co rút lại. 

 Cách chết của gã trông cực kỳ thảm thiết, chết vô cùng nhục nhã, bị đánh cả đường cũng chưa thể đánh trả lại. 

 Diệp Thành ngó xung quanh nhưng không thấy Hồng Trần đâu. 

 Hắn không nhịn được vươn tay chộp về phía Thiên Ma. 

 Kia là cơ thể của một vị Chuẩn Đế, nếu luyện thành Âm Minh tử tướng thì sẽ vô cùng khủng bố. 

 Chỉ là, Diệp Thành vẫn quá coi thường Chuẩn Đế. Tuy đã chết nhưng sát khí và uy áp vẫn còn nguyên. Hắn vươn tay chạm đến khí tức kia thì cánh tay lập tức bị đâm thủng, xương cốt văng tung tóe. 

 Diệp Thành lập tức rút tay lại điều khiển pháp tắc Hỗn Độn, mạnh mẽ trấn áp sát khí chui vào trong người. 

 "Trời ơi! Chuẩn Đế!", những tu sĩ nghe tiếng chạy đến vừa thấy Thiên Ma áo đen thì đã hoảng sợ suýt nữa rớt khỏi không trung. Cảnh tượng đẫm máu kia khiến vô số người mặt mày trắng bệch. 

 "Trời đất ơi, một vị Chuẩn Đế lại bị giết!", không ngừng có tiếng hét thất thanh vang lên. 

 "Đây là Chuẩn Đế nhà ai thế, ai đã giết gã", những người tiến đến thi triển bí pháp nhìn lén: "Chẳng trách lại gây ra tiếng động lớn như vậy, có thể giết chết Chuẩn Đế thì đối phương chắc chắn cũng là Chuẩn Đế". 

 Trong lúc xôn xao, có người bước đến khu vực kia dùng thần thông định cướp lấy cơ thể Chuẩn Đế. 

 Kết quả cũng không khó đoán, người đó còn chưa chạm đến Thiên Ma đã bị sát khí nghiền máu me be bét. Vô số người lập tức bỏ mạng, cơ thể văng tung tóe, nguyên thần mai một. 

 Vô số tiếng hít sâu liên tục vang lên, đám đông lập tức lùi lại, vẻ mặt hoảng sợ. 

 Sự thật chứng minh, Chuẩn Đế là một cái gì đó rất khủng bố, không phải ai cũng có thể tùy tiện đụng vào. 

 Những ví dụ đẫm máu hiện ra ngay trước mặt, nhìn thì nhìn chứ đừng có mơ tưởng gì nhiều. 

 Làn gió phất phơ, cơ thể của Thiên Ma lập tức hóa thành tro bụi. Tiếp theo, thanh giáo kia cũng biến mất, trực tiếp cắt đứt mọi tơ tưởng của những kẻ hám của, cát bụi về với cát bụi. 

 Diệp Thành cau mày, lặng lẽ rời khỏi đám đông, suy nghĩ bay xa. 

 Hắn vẫn không biết tại sao lại có Thiên Ma đến chư thiên vạn vực và thông qua con đường nào đến đây. 

 Còn có Hồng Trần và Lục Đạo, họ giống như thần bảo vệ của chư thiên. Hễ có Thiên Ma xuất hiện, hai người sẽ xuất hiện. Tuy không còn thần trí, nhưng bản năng lại giết chết Thiên Ma. 

 Còn một chuyện mà Diệp Thành nghĩ mãi không ra đó là tu vi của Hồng Trần. 

 Chỉ trong hai trăm năm mà đã có thể từ Thánh Nhân nhảy lên Chuẩn Đế. Đây là làm bằng phương pháp nào vậy? 

 Phải biết rằng, Chuẩn Đế trẻ nhất trong chư thiên vạn vực cũng đã ba nghìn tuổi. So với Hồng Trần, Cửu Tiêu Chân Nhân thật sự kém hơn rất nhiều, càng đừng nói đến những Chuẩn Đế khác. Người so người tức chết người. 

 Vô số nỗi băn khoăn vẫn chưa có lời giải lại có thêm nhiều vấn đề khác. Tiếc là, lần này hắn vẫn chưa thể đuổi theo Hồng Trần. 

 "Không biết Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc đang ở đâu!", dưới bóng đêm, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm. Hai cô gái si tình đều đang tìm Hồng Trần. Giờ Hồng Trần xuất hiện, lại không thấy các cô. 

 Hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đẩy nhanh tốc độ chạy về phía Linh Sơn đi tìm Thích Già. 

 Một Chuẩn Đế bị giết! 

 Tin tức này giống như mọc cánh truyền khắp bốn phương. 

 Tây Mạc lập tức nổ tung nhấc lên sóng to gió lớn. 

 Trung Châu, Đông Hoang, Tây Mạc và Nam Vực lần lượt nhận được tin, cử người đến điều tra. 

 Chuẩn Đế cực kỳ khó giết, chuyện này quả thật rất quỷ dị. 

 Mà nhân vật chính của chuyện này là Hồng Trần lại y như u linh đi đến bên ngoài Vong Xuyên. 

 Hắn ta vẫn ngơ ngác yên lặng nhìn Vong Xuyên rồi cứng đờ lên tiếng: "Nàng ở đâu?" 

 Một câu, dòng Vong Xuyên lập tức dậy sóng. 


 Song, Đế uy hủy thiên diệt địa kia lướt qua Hồng Trần lại chỉ như làn gió mát phất qua mái tóc hoa râm hay chỉ thổi bay hạt bụi trên đầu vai hắn ta, chứ vẫn chưa lay động được cơ thể Hồng Trần. 

 Cơ Tuyết Băng trong Vong Xuyên kinh ngạc nhìn Hồng Trần, đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch: "Sao... sao lại là Hồng Trần!" 

 "Nàng... ở đâu?", Hồng Trần lại lên tiếng, dù lời nói rất bình tĩnh nhưng lại xua tan Đế uy. 

 "Nghịch thiên thay đổi dòng chảy, sứ mệnh của ngươi quả thật rất buồn cười", sâu trong Vong Xuyên chợt vang lên một giọng nói mờ ảo như truyền đến từ một thời đại xa xôi, vừa tang thương lại trầm khàn, đượm chút đau buồn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.