Niềm vui ấy khiến Diệp Thành trở tay không kịp, cảm thấy sức mạnh đồng tử sống lại, lực lượng dồi dào khiến con ngươi hắn sáng như sao. Con bài chủ chốt đã quay lại làm hắn tự tin hơn rất nhiều.
Niềm vui quá lớn, song, hắn lại cảm thấy hơi khó hiểu, nguyền rủa của đế binh tuyệt đối không thể biến mất một cách không rõ lý do như vậy được: "Lẽ nào họ đã chết nên mới giải nguyền rủa để tránh khiến đế binh bị hư tổn?"
"Quay lại rồi!", khi hắn đang nghĩ ngợi thì đám Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng gần đó đã đứng dậy ngẩng đầu nhìn bầu trời phía Tây Nam với vẻ khó hiểu, không biết đang làm gì.
Suy nghĩ của Diệp Thành bị ngắt quãng, vô thức nghiêng đầu nhìn họ: "Cái gì quay lại?"
"Gia tộc của chúng ta, đều quay về đất tổ rồi", đám Quỳ Ngưu đáp xong lại ngồi xuống: "Cũng là lời nói tự phong cho mình lúc trước, không biết năm nào tháng nào mới quay lại được".
"Đất tổ?", Diệp Thành cau mày: "Gia tộc mấy người không phải là dân địa phương ở Huyền Hoang?"
"Đương nhiên không phải rồi", Tiên Vương Hạc cười: "Tiền bối của chúng ta đều đến Huyền Hoang ở thời cổ, chỉ khi gặp phải tai nạn mới trở về đất tổ né tránh, giống như lần này".
"Đất tổ ở sâu trong tinh không, cũng có thể nói là ở rìa vũ trụ", Bắc Minh Ngư cũng xen vào: "Dù là chúng ta cũng không biết vị trí cụ thể, khoảng cách ấy là vô cùng xa xôi".
"Chẳng những là chúng ta, rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655204/chuong-2298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.