Chương trước
Chương sau
Ngăn hắn lại. 

 Tiếng la hét vang lên khắp trời, Vạn Tộc không ngừng đuổi theo và vây bắt. 

 Nam vực hỗn loạn đến độ trời long đất lở. 

 Diệp Thành chạy rất nhanh, liên tục dùng trận đài, liều mạng trốn về hướng tây bắc. 

 Truy binh đuổi theo sau lưng hắn đông rợp trời và cũng có rất nhiều người dùng trận đài để đuổi theo. 

 Nhưng trận đài quá đắt, lại chỉ dùng được một lần, dùng một lúc là hết ngay, rất đau đầu, nhiều người rất muốn bắt Diệp Thành lại để hỏi thử: Mẹ kiếp, ngươi lấy đâu ra nhiều trận đài đến thế? 

 Không có trận đài thì chỉ có thể chạy bằng chân thôi, cũng có người bay trên trời, cưỡi kiếm, cưỡi linh thú, có người lại lái chiến xa, cưỡi mây, khí thế rất hùng hồn. 

 Mặc dù tốc độ của họ không hề chậm nhưng vẫn không bì kịp trận đài, càng lúc càng bị bỏ xa. 

 Còn những người đuổi theo bằng truyền tống trận ở thành cổ thì lại có không ít người đuổi kịp, nối đuôi nhau chặn đường Diệp Thành, nhưng lại bị Diệp Thành liên tục giết chết. 

 Tu sĩ bốn phía đến xem kịch nhìn thấy cảnh tượng vô pháp vô thiên đó thì không khỏi xuýt xoa: “Thánh thể trâu ghê, thế mà cũng có thể thoát khỏi vòng vây, đúng là thần kỳ”. 

 “Ai ngờ hơn năm ngàn chủng tộc, mấy chục vạn tu sĩ, trận thế lớn đến vậy chỉ để truy sát một Thánh Nhân sống nhờ trong cơ thể Đại Thánh, chưa kể còn có cả Đế Binh và Chuẩn Đế đứng sau trợ giúp nữa”. 

 “Ta rất vui khi thấy hậu bối chạy nhanh như thế”. Một nhóm mấy lão già thích hóng hớt tìm chỗ thoải mái dừng lại và bắt đầu ra vẻ hiểu biết. 

 “Có nhìn thấy không hả? Nhiều trận đài cũng có thể đạt được hiệu quả như truyền tống trận”. Bên cạnh đám đông, một người áo đen nói với vẻ thâm sâu, không nhìn rõ được khuôn mặt, chỉ biết hai mắt hắn ta sáng như lửa, phát ra ánh sáng vàng kim, không cần nói cũng biết đấy là Tiểu Viên Hoàng. 

 “Trong mấy huynh đệ chỉ có hắn là ưu tú nhất”. Quỳ Ngưu cũng đã đến, xuýt xoa, chậc lưỡi nói. 

 “Chúng ta lén chạy ra đây, phải làm việc gì đó đàng hoàng mới được”. Võ Hùng Đại Địa ngoáy mũi. 

 “Đừng lề mề nữa, mau chọn địa điểm! Khó khăn lắm mới kiếm được một người anh em giỏi đánh nhau, không thể để hắn bị giết được”. Tiên Vương Hạc, Xuyên Sơn Giáp và lão lục Bắc Minh Ngư đều có mặt, tất cả mặc đồ đen, cả sáu huynh đệ đều đã đến, đứng chung một đám không biết đang làm gì. 

 Nói xong thì sáu người họ biến mất, đến thành cổ gần nhất, chắc chắn họ không thể đuổi kịp Diệp Thành nên chỉ đành mượn truyền tống trận để đuổi theo, ai bảo Diệp Thành có nhiều trận đài truyền tống đến vậy làm gì. 

 Bên này, Diệp Thành đã truyền tống chín vạn dặm, chạy ra ngoài, vung tay là có trận đài xuất hiện. 

 Sự thật chứng minh, việc hắn quyết đoán càn quét trận đài truyền tống suốt chặng đường là hành động đúng đắn. 

 Cũng may hắn có nhiều trận đài đến thế, nếu không thì chắc đã bị nổ thành tro rồi, có quá nhiều cao thủ vây giết hắn, hơn năm ngàn chủng tộc, nhà nào cũng có Đại Thánh, số lượng nhiều đến đáng sợ. 

 May mắn là không phải tất cả cao thủ của năm ngàn chủng tộc đều ở đây, rất nhiều người còn đang trên đường đuổi đến, nếu như tất cả đều có mặt thì đấy mới là cảnh tượng người đông rợp trời kín đất. 

 “Ta nói, mặc dù ngươi có không ít trận đài nhưng nếu muốn truyền tống ra khỏi Nam Vực thì còn thiếu nhiều lắm”. Viêm Long bò lên miệng đỉnh, nói: “Cách này của ngươi không gắng gượng được bao lâu đâu”. 

 “Biết sao bây giờ!”. Diệp Thành lắc đầu: “Ta không dám dừng lại, phía sau có truy binh, phía trước có người chặn đường, nếu như bị bao vây thì không chừng sẽ bị đánh thành đống thịt nhão”. 

 “Hay là chúng ta lại kiếm chỗ trốn đi?”, Viêm Long vuốt cằm, hỏi với vẻ thăm dò. 

 “Đừng có đùa, có chín Đế Binh định vị, chỉ cần ta còn ở Nam Vực thì dù có trốn đi đâu cũng vô dụng”. Diệp Thành nói, rồi lại tiếp tục khởi động trận đài. 

 Phía sau, những người truy sát hắn thấy vậy thì tức đến suýt khóc, trong đó có cả Đại Thánh và Thánh Vương. 

 Trận đài của ngươi cũng nhiều quá rồi đấy, lão tử đường đường là Đại Thánh mặc dù chạy rất nhanh nhưng lại không địch lại được trận đài, suốt chặng đường không những không đuổi kịp mà còn càng lúc càng bị bỏ xa. 

 Vô dụng, chín Chuẩn Đế ở địa cung Nam Vực không chịu nổi nữa, phái chín Đại Thánh thay thế mình còn họ thì xông ra ngoài địa cung, thần uy ngút trời khiến hư không rung chuyển. 

 Tốc độ của Chuẩn Đế vượt ngoài quy luật bình thường, tốc độ dịch chuyển của họ còn bá đạo hơn cả truyền tống trận. 

 Có điều mặc dù họ nhanh nhưng vẫn thua kiếm thần Chư Thiên, ừm, kém rất xa. 

 Hắn bất giác liếc nhìn lên tay trái của mình, bên trên có một phù văn, chắc là do Đại Minh Vương để lại, điều khiến hắn bất ngờ là không ngờ hắn lại không biết rốt cuộc nó đã được để lại từ lúc nào. 

 Phù văn đó nhanh chóng biến mất, nó chỉ có thể dùng một lần, nhưng lại giúp được Diệp Thành một việc lớn. 

 Đa tạ tiền bối, Diệp Thành cảm ơn chân thành, hắn không hi vọng Đại Minh Vương Khổng Tước sẽ đến ứng cứu. 

 Nói cho cùng thì đấy cũng là việc cá nhân của hắn, hắn bị Vạn Tộc truy nã với trận thế khủng, đấy không phải là chuyện mà một hai tộc có thể xoay chuyển, nếu quá nhiều chủng tộc tham gia vào thì rất có khả năng sẽ xảy ra chiến tranh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.