Chương trước
Chương sau
“Để đề phòng bất trắc, mua chút trận đài truyền tống”. Diệp Thành tuỳ tiện trả lời: “Nếu thật sự xảy ra bất trắc, cũng có thể dùng trận đài truyền tống dựng ra một con đường sống, không lãng phí mất bao nhiêu thời gian”. 

 “Trận đài truyền tống đều là dùng một lần, xài xong liền báo hỏng, hơn nữa khoảng cách truyền tống ngắn đến đáng thương, trước nay đều là dùng để chạy trốn, mười trận đài truyền tống cũng chưa chắc bằng một cái truyền tống trận, dùng cách này tạo đường sống, thì phải cần bao nhiêu trận đài truyền tống”. 

 “Có đủ số lượng trận đài truyền tống, hoàn toàn có thể”. Diệp Thành cười nói: “Một đường càn quét, trận đài truyền tống tự đánh cướp được cũng không ít, nhưng mà vẫn thiếu rất nhiều”. 

 “Đạo hữu cần cái gì?”. Bên ngoài, chủ nhân cửa tiệm đã đến chào đón, vẻ mặt tươi cười nhìn Âm Minh tử tướng, đây là một tu sĩ trung niên, tu vi của gã là cấp Thánh Nhân. 

 “Có trận đài truyền tống không?”. Âm Minh tử tướng thản nhiên nói một tiếng, nói thẳng ra mục đích đến đây. 

 “Tất nhiên là có”. Tu sĩ trung niên cười nói: “Cấp thấp, trung cấp, cao cấp đều có: cấp thấp có thể truyền tống năm ngàn dặm, giá bán năm mươi vạn nguyên thạch; trung cấp mười vạn dặm, giá một trăm vạn; cao cấp mười lăm ngàn dặm, giá là một trăm năm mươi vạn, đạo hữu cần loại nào”. 

 “Có bao nhiêu, lấy bấy nhiêu!”. Âm Minh tử tướng bình thản nói, sắc mặt cũng không dao động. 

 “Có bao nhiêu, lấy bấy nhiêu?”. Tu sĩ trung niên sửng sốt, tưởng nghe lầm, thăm dò nhìn Âm Minh tử tướng: “Nhiều trận đài truyền tống như vậy, giá không rẻ”. 

 “Ở đâu ra lắm lời nói nhảm như vậy, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu”. Âm Minh tử tướng lập tức trầm giọng nói. 

 Tu sĩ trung niên có chút xấu hổ, biết người trước mặt không đơn giản, liền không hỏi nhiều nữa, vội hoảng xoay người, đi vào trong tiệm, không bao lâu sau, đã mang túi đựng đồ ra. 

 “Tiệm của chúng tôi chỉ có nhiêu đây”. Tu sĩ trung niên cười nói: “Hai cao cấp, sáu trung cấp, cấp thấp thì có không ít, có hai mươi trận đài, tổng cộng một nghìn chín trăm vạn nguyên thạch”. 

 Âm Minh tử tướng không nói gì, trực tiếp đưa ra túi đựng đồ có chứa nguyên thạch, nhận lấy túi đựng đồ của tu sĩ trung niên, xoay người liền đi, quả nhiên là đến nhanh, đi cũng rất nhanh. 

 Tu sĩ trung niên nhìn đối phương với sắc mặt kỳ quái, trận đài truyền tống là vật cần thiết để bảo toàn sinh mạng, cực kỳ trân quý, hơn nữa dùng một lần liền báo hỏng, người bình thường tuyệt đối không mua nổi, càng không nói đến mua nhiều như vậy. 

 Âm Minh tử tướng đã bước vào đường lớn náo nhiệt, nghe các lời bàn tán xung quanh, lại tiến một cửa tiệm. 

 Trận đài truyền tống đích thực trân quý, tuy thành cổ này có không ít cửa tiệm, nhưng cửa tiệm có trận đài truyền tống lại không nhiều, tuy là có, số lượng cũng cực kỳ có hạn, trực tiếp bị hắn quét sạch. 

 Mua xong trận đài truyền tống, hắn mới đến trung tâm thành, y như hắn suy nghĩ, truyền tống trận này ngoại trừ cường giả đứng cạnh canh giữ, thì cũng có gương thần màu vàng, toả ra thần quang chói lọi. 

 Số người đứng xếp hàng đương nhiên không ít, Diệp Thành và Viêm Long không vội, im lặng đứng xếp hạng ở cuối cùng. 

 Mặc dù gương thần huyền diệu, nhưng chưa soi ra huyền cơ của Âm Minh tử tướng, thứ nó nhằm vào là Hoang Cổ Thánh Thể, bất luận là Thánh Thể Bản Nguyên, huyết mạch, nguyên tần hay là Tiên Nhãn, nó đều nhằm vào. 

 Nhưng Âm Minh tử tướng không có những thứ này, cộng thêm nhiều sinh khí con người nên vẫn chưa gây ra hoài nghi. 

 Diệp Thành và Viêm Long lại một nữa lừa được qua cửa, vào thông đạo, lấy ra bầu rượu bắt đầu uống. 

 Đợi đến thành cổ mới, Diệp Thành lại bắt đầu càn quét trận đài truyền tống, tiếp sau hắn cũng vẫn luôn tiếp tục làm như vậy, xuyên qua từng toà thành cổ, dọc đường đều mua trận đài truyền tống. 


 “Hơn năm nghìn chủng tộc đều phái cường giả tìm kiếm bên ngoài, trong tay mỗi người đều cầm gương thần thiên cơ, hắn có thể tránh quá truyền tống trận thành cổ, thì cũng tuyệt đối khó tránh khỏi người tìm kiếm, trừ phi Khổng Tước Đại Minh vương cùng Thánh Viên Lão Tổ đích thân ra mặt, tiếp đón Hoang Cổ Thánh Thể đến gia tộc bọn họ”. 

 “Điều này khả năng rất thấp”. Thượng Cổ Huyết Nhạn Hoàng nhàn nhạt nói: “Các tộc đều đang tự phong bế, lão tổ cần đích thân chấp chưởng đại trận tự phong, không có thời gian rảnh quan tâm một Thánh Thể”. 

 “Hoặc là nói, Diệp Thành đã ẩn núp, thu liễm đi tất cả hơi thở, hơn nữa vị trí bí ẩn”. 

 “Cực Đạo Đế Binh định vị vẫn cần chút thời gian để hoàn thành, một khi mở ra, nếu như hắn vẫn còn ở Nam Vực này, chắc chắn khó tránh khỏi vạn tộc lần theo dấu vết, cho dù hắn có bản lĩnh to lớn, cũng khó trốn khỏi vòng vây này”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.