Đường phố nào nhiệt, phồn hoa sầm uất, hương trà thoang thoảng, hương cam thanh tuần, có chút cổ xưa.
Người khắp thành đều đang bàn tán, chỉ có Diệp Thành bình tĩnh ngồi ở quán, yên tĩnh thưởng trà, như một cao nhân ẩn sĩ, nhắm mắt làm ngơ chuyện thiên hạ, chỉ có ánh mắt phản chiếu trong chén trà.
Không biết bao lâu, mới thấy hắn đứng dậy, để lại một khối nguyên thạch trên bàn, đi vào đám đông ồn ào, bản đồ trong đầu có thay đổi, đã chọn xong nơi lấy tiền chuộc.
Nhắc đến nơi lấy tiền chuộc này, cũng phải chú ý, không thể cách tộc Côn Bằng quá gần, chẳng những không thể quá gần, mà nhất định còn phải cách xa, né tránh lão tổ Côn Bằng và đế binh.
Chẳng mấy chốc, một câu nói nhẹ nhàng truyền đi khắp chín tầng trời, vang vọng khắp bốn phương tám hướng: “Tộc Côn Bằng, muốn chuộc người của gia tộc ngươi thì đến Thái Sơn Nam Vực, đừng để quá hạn, còn nữa, thái tử nhà ngươi nhất định phải có mặt, nhiều ngày không gặp, lão phu cũng rất nhớ hắn”.
Một câu nói khiến Nam Vực vốn đang ồn ào lại càng sôi sục, âm thanh bàn tán xôn xao khắp thiên hạ: “Ta đã nói mà! Cướp mỏ quặng nguyên thạch, chắc chắn là còn trò phía sau, bắt cóc tống tiền đòi tiền chuộc, giống hệ với tộc Kim Ô, vả lại, thái tử nhất định phải có mặt”.
“Xem ra, tiền chuộc này sẽ không ít đâu”. Mấy người già đều vuốt râu, vẻ mặt đầy thâm ý trầm ngâm: “Còn nhớ lão tổ nhà họ Diệp kia, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655171/chuong-2265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.