Bóng người đầy trời, Diệp Thành không quan tâm, giơ tay kéo đứa trẻ bị đóng đinh đến bên cạnh, đặt vào trong lòng cô gái áo tím, để nàng ta có thể ôm đứa nhỏ, lên đường cùng nhau.
Nàng ta là người cố hương, hơn hai trăm năm trước cũng từng chiến đấu đẫm máu, cũng từng bảo vệ muôn dân phía sau.
Kiếp trước chết trận tại Nam Thiên Môn, kiếp này lại mai táng ở Nam Thiên Thành, cùng là Nam Thiên nhưng lại là tha hương nơi xứ người, đến chết vẫn chưa phá giải phong ấn ký ức, đến chết cũng không biết cái gọi là quê hương.
Hắn xoay người, im lặng nhìn quanh bốn phía, sắc mặt bình tĩnh, không có chút cảm xúc dao động.
Hắn không cần hỏi, chỉ quét nhìn một lượt, liền biết là những người này là chủng tộc nào, căn nguyên của bọn họ cực nóng, như nắng gắt, chính là người của tộc Kim Ô, trong đó cũng không thiếu người của tộc Côn Bằng.
“Đi đâu không tốt, lại cứ muốn đến thành cổ Nam Thiên”. Một ông lão mặc áo bào bạc trong số đó cười nhạt, lộ ra hai hàng răng nanh trắng: “Nếu đã đến đây, vậy hôm nay không cần đi nữa”.
Diệp Thành không nói gì, từng bước đạp xuống, chớp mắt liền biến mất, khi xuất hiện lại đã ở phía sau ông lão áo bào bạc.
Ông lão áo bào bạc chợt biến sắc, nhãn lực của Thánh Nhân như ông ta, lại chưa thể tìm thấy tung tích Diệp Thành, những người khác cũng như thế, thân pháp của Diệp Thành quá nhanh, nhanh đến mức làm cho bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655145/chuong-2239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.