“Thành Vô Lệ?”, nghe được bốn chữ này, Diệp Thành bỗng nhìn sang Đại Minh Vương, ánh mắt sáng ngời: “Tại sao tiền bối lại nói đến sự tồn tại cổ xưa này, là tiên thành lại giáng thế?”
“Vào ngày đại hội vạn tộc, nó đã rơi xuống Tây Mạc”, Đại Minh Vương nhà Khổng Tước khẽ gật đầu: “Nhưng cũng chỉ ở lại mười lăm phút rồi biến mất, không ai tìm được dấu vết của nó”.
“Chỉ dừng lại ở Tây Mạc một khắc*”, Diệp Thành thì thào, nắm đấm siết chặt vang lên tiếng răng rắc, cho dù biết được tin vào ba ngày trước, muốn đi Tây Mạc, cũng không kịp, quá xa.
*một khắc bằng 15 phút ở hiện đại
Hiếm khi nhìn thấy thành Vô Lệ thế mà lại bỏ lỡ, bỏ lỡ nó rồi thì đã bỏ lỡ Sở Huyên Nhi, cũng có khả năng là Sở Linh Nhi, nhưng cho dù là ai thì cuối cùng hắn cũng không đến kịp.
Thành Vô Lệ xuất quỷ nhập thần, lần này bỏ lỡ không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa, có lẽ nếu có xuất hiện lần nữa, hắn vẫn không đến kịp, có lẽ lúc nó xuất hiện lần nữa, hắn đã bước vào vòng luân hồi kế tiếp rồi.
“Này, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”, Đại Minh Vương nhà Khổng Tước cười nói.
“Tổ tiên từng nói đó là một tiên thành khi ẩn khi hiện”, Diệp Thành lơ đãng đáp: “Người ở nơi đó đều tu bí thuật Thái Thượng Vong Tình, Vô Lệ tức là vô tình”.
“Thảo nào, thảo nào phụ nữ đến từ thành Vô Lệ đều không có tình cảm”.
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655144/chuong-2238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.