Chương trước
Chương sau
Đáp từ trên trời xuống, Thánh Vương áo đen nhìn thấy Diệp Thành bị thương, ông ta khônG nói một lời đã trực tiếp xuất kiếm chém giết: “Giao bảo vật của ngươi ra, lão phu sẽ cho ngươi chết toàn thây”. 

 “Cút!”. Diệp Thành lạnh nhạt lên tiếng, hắn bị trọng thương, nhưng cũng chưa đến mức ai cũng có thể ức hiếp hắn, vừa mới chém một Chuẩn Đế chưa bao lâu, thì một Thánh Vương như ngươi là cái thá gì. 

 “Tự tìm đường chết”. Thánh Vương áo đen bỗng tức giận, vung kiếm đầy sát khí, cách không chém đến. 

 Diệp Thành bỏ chạy, nhét vào miệng một đống đan dược chữa thương, Tiên Luân Thiên Sinh lập tức chuyển động, hắn chỉ cần tồn tại qua giai đoạn suy yếu này thì có thể phản công, sức khôi phục vẫn rất kinh người. 

 Thánh Vương áo đen đuổi đến, một chương nặng như núi, bao phủ khắp trời, nghiền nát mặt đất tung tóe. 

 Hỗn Độn Đỉnh bay ra, trung thành bảo vệ chủ, một đỉnh nghịch thiên bay lên, đánh vỡ ấn chưởng cách không kia. 

 Thánh Vương áo đen bị đánh lùi, ánh mắt rực lửa, nhìn chằm chằm Hỗn Độn Đỉnh, ông ta là cấp Thánh Vương, ánh mắt độc ác, có thể nhìn thấy đỉnh này bất phàm, chắc chắn là chí bảo. 

 Nghĩ đến đây, ông ta lập tức bỏ qua Diệp Thành, mà lao về phía Hỗn Độn Đỉnh, đánh vào pháp trận phong ấn. 

 Hỗn Độn Đỉnh nổ tung, trở nên khổng lồ như một ngọn núi, Độn Giáp Thiên Tự tự chuyển động, khí hỗn độn và niệm lực chúng sinh đan xen, cộng thêm đạo tắc hỗn độn, khiến trận pháp phong ấn vỡ nứt. 

 “Đỉnh tốt”. Thánh Vương áo đen cười lớn, khí thể bùng nổ, sức chiến đấu lập tức tăng lên một cao, chỉ trong thời gian ngắn đã nắm chắc được Hỗn Độn Đỉnh, tránh để những cao thủ khác chạy đến cướp đoạt. 

 Nhưng ông ta đã đánh giá thấp sự kinh khủng của Hỗn Độn Đỉnh này, bí pháp của ông ta tuy nhiều, nhưng lại không làm Hỗn Độn Đỉnh bị hao tổn gì, càng không thể phong ấn được đại đỉnh, trái lại Thánh Vương như ông ta lại bị đánh đến chật vật. 

 “Hay lắm”. Thánh Vương áo đen tức giận, dùng pháp khí bổn mạng, chính là một cái lò đồng, đây là binh khí Thánh Vương hàng thật giá thật, cũng đã được ông ta thêm bí thuật, trực tiếp tấn công Hỗn Độn Đỉnh. 

 Hỗn Độn Đỉnh cũng có thực lực, ta là do lão tử Đại La Thần Thiết tạo ra, nào sơ một cái lò đồng như ngươi. 

 Pháp khí đấu với pháp khí, lò đồng của Thánh Vương áo đen bị đánh bay, nghiền nát một ngọn núi, thần quang xung quanh lập tức bị chôn vùi, cả cái lò cũng bị nghiền vỡ. 

 Pháp khí bổn mạng bị thương, Thánh Vương áo đen cũng bị cắn trả, phun ra máu, gương mặt hung tàn, tốt xấu gì cũng là một Thánh Vương, mà lại không làm gì được một pháp khí, truyền ra ngoài cũng chẳng ai tin nổi. 

 Bỗng chốc ông ta nổi điên, dùng đến thọ nguyên, ngưng tụ một giọt máu, hóa thành một vùng tiên hải, che trời lấp đất, Hỗn Độn Đỉnh bị chôn vùi bên trong, muốn luyện hóa khí linh của Hỗn Độn Đỉnh. 

 “Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không lối lại tự đến”. Diệp Thành đã khôi phục chừng sáu phần sức chiến đấu lao đến, thần hải vàng kim cuồn cuộn, hoàn toàn nghiền nát vùng tiên hải kia của Thánh Vương áo đen. 

 “Thánh… Thánh thể?”. Ánh mắt Thánh Vương áo đen thay đổi, không tin nổi mà nhìn thần hải vàng kim của Diệp Thành, tựa như đã nhận ra huyết mạch của Diệp Thành từ hơi thở thần hải vàng kim kia. 

 “Ngươi đoán đúng rồi”. Diệp Thành hừ lạnh, bước qua thần hải vàng kim đi đến, khí thế cuồn cuộn. 

 “Ngươi còn sống sao!”. Thánh Vương áo đen quay người bỏ chạy, không nghĩ ra sao Diệp Thành vẫn còn sống, nhưng ông ta biết hung danh của thánh thể, cho dù có bị thương nặng thì cũng không chỉ mạnh mẽ bình thường đâu. 

 “Còn muốn chạy?”, Diệp Thành lập tức giương cung, một mũi tên sấm chớp, có thể nói vô cùng tàn khốc. 

 Thánh Vương áo đen trúng chiêu, bị một tên xuyên qua, rơi xuống hư thiên, thân xác vỡ vụn, nguyên thần cũng bay ra, đốt cháy sức lực nguyên thần, cũng mở ra cấm pháp, chạy tán loạn khắp nơi. 

 Không chỉ chạy mà còn vừa chạy vừa rống lớn: “Thánh thể chưa chết, Diệp Thành vẫn còn sống”. 

 Âm thanh này hòa cùng với sức lực tu vi, truyền đến phương xa khắp nơi, thu hút sự chú ý từ khắp nơi. 

 Ông ta xem như cũng thông minh, phải biết rằng trong di tích này có không ít kẻ thù của Diệp Thành, nếu những người này biết Diệp Thành còn sống, hơn nữa còn bị thương nặng, chắc chắn sẽ chạy đến, hợp lực tấn công Diệp Thành. 

 Chỉ cần kẻ thù của Diệp Thành kéo đến thì nguy cơ của ông ta xem như được giải quyết, chưa biết chừng có thể đánh trả, đánh trả cũng không phải không thể, làm không được thì còn có thể nhân lúc hỗn loạn lấy vài bảo bối về. 

 Ông ta càng nghĩ càng vi diệu, cổ họng bỗng chốc cất cao giọng, âm thanh đầy khí phách vang lên: “Thánh thể còn sống, Diệp Thành vẫn chưa chết, hắn ta bị thương rồi, truy đuổi giết tận”. 

 “Có phải hay không, đi xem là biết”. Tu sĩ lão bối chạy lên nhanh nhất, người có thù oán với Diệp Thành, như thần tử Phượng Hoàng càng chạy nhanh hơn. 

 “Lần này náo nhiệt rồi”. Ở một góc di tích, Cơ Tuyết Băng khẽ gãi đầu, cũng đạp thiên đi đến. 

 “Ta biết mà, chắc chắn ngươi còn sống”. Phía đông di tích, Tiểu Cửu Tiên cười hi hi, cũng không đi tìm bảo bối và cơ duyên nữa, tâm tình không tệ. 

 “Hoang Cổ Thánh Thể vô địch cùng cấp, cũng nên đến xem thử”. Nam Đế, Bắc Thánh, Trung Hoàng cũng từ ba hướng đi đến, còn Tây Tôn sớm đã biết Diệp Thành còn sống, nên cũng không quá kinh ngạc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.