Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Diệp Thành thay đổi, bỗng nhiên chạy trốn, nhưng chỉ trong chớp mắt, dù với tốc độ của hắn thì cũng không thể tránh được một kiếm sát chiêu này, thánh huyết tuôn ra, một cánh tay đứt lìa. 

 Còn chưa kịp ổn định thân thể, trước mặt lại xuất hiện Tiên Mang Tịch Diệt mang theo sức mạnh nghiền áp xuyên qua ngực hắn, lỗ thủng đầm đìa máu, xương đều lộ ra ngoài. 

 Chỉ là, như vậy vẫn chưa hết, sau Thần Mang Tịch Diệt chính là luồng sáng đen, nói đúng hơn là một cây thương đen tuyền, nhanh như chớp ghim chặt hắn vào vách đá phía sau. 

 Diệp Thành ho ra máu, rút cây thương đang ghim chặt mình ra, thân hình hắn lảo đảo, sát khí cuồng nộ trong cơ thể hắn, thánh thể cũng nứt ra, thánh huyết chảy thành dòng. 

 Hắn nhìn chằm chằm trước mặt, hai mắt đỏ rực, từ khi xuất đạo đến nay chưa từng chịu thiệt đến như vậy bao giờ. 

 Dưới tầm nhìn của hắn, màn sương lạnh dày đặc dần dần tách sang hai bên, để lộ một con đường, một bóng người thoáng hiện ra, bước qua vũng máu đi đến, đạp lên mặt đất vang vọng từng tiếng động. 

 Có lẽ là con người, nói đúng hơn là quái nhân, thân thể ngăm đen, có ba đầu sáu tay, trong mỗi bàn tay đều cầm theo một loại thần binh. 

 Hơi thể nó lạnh lẽo lại cổ xưa, sức mạnh mãnh liệt, sáu con mắt khổng lồ lồi ra, đồng tử co rút đầy tơ máu đầy hung hăng và dữ tợn, giống như quái vật bò ra từ Cửu U ra vậy. 

 Diệp Thành nhíu chặt mày, theo bản năng lùi lại một bước, quái vật kia rất mạnh, hơi thở này thì hắn cũng rất quen thuộc, giống hệt với tà linh trong Thập Vạn Đại Sơn. Nơi nơi đều là mộ phần người chết, thời gian đã lâu, oán niệm, ác niệm đan xen dung hợp tạo thành, một loại sức mạnh mà người sống không thể nào có được. 

 Quái vật chuyển động, chém giết lao đến, sáu con mắt đỏ rực nhìn Diệp Thành chằm chằm, cả người đầy phù văn, ba cái miệng bắn ra ba luồng sáng khác màu, đều mang theo sức mạnh hủy diệt. 

 Diệp Thành cầm kiếm, chét giết ba luồng sáng, đạp không tiến đến, một kiếm vung lên chém về phía quái vật. 

 Chỉ là, một kiếm sát phạt này của hắn không chém được thân thể quái vật, mà chỉ bắn ra tia lửa trên thân thể nó, ngay cả hắn cũng bị đánh bay, lại thêm thương thế trước đó, lại phun ra máu tiếp. 

 Quái vật lao đến chém giết, sáu bàn tay đều cầm theo thần binh, cùng lúc tấn công, chém thân thể Diệp Thành máu tươi đầm đìa. 

 Diệp Thành lui về sau, dùng Hỗn Độn Đỉnh và hàng trăm pháp khí kinh khủng, cách không trấn áp. 

 Quái vật vung quỷ đao, cách không chém bay Hỗn Độn Đỉnh, sau đó hàng trăm pháp khí kinh khủng như đồ chơi trước mặt nó bị càn quét một trận, đánh vỡ tan tành. 

 Đòn tấn công của Diệp Thành lại đến, Thái Hư Long Cấm từ trên trời giáng xuống bao phủ lấy quái vật, sau đó là chín cây cờ cổ xưa, lần lượt cắm vào chín hướng, tại thành đại trận tru diệt, tiêu diệt quái vật kia. 

 Vậy còn chưa hết, giữa trán hắn bỗng lóe lên thánh quang, chín Thần Thương hợp thành một, tấn công mạnh mẽ. 

 Nhưng hắn đã xem nhẹ quái vật này rồi, Thái Hư Long Cấm bị phá vỡ một cách gọn ghẽ, chín cây cờ ngưng tụ thành đại trận tru diệt còn chưa kịp tấn công đã bị phá vỡ như Thái Hư Long Cấm rồi. 

 Còn chín Thần Thương hợp thành một kia, thì tấn công được quái vật, nhưng người lại không có chuyện gì cả. 

 Thấy vậy, Diệp Thành lập tức mở ma đạo, rất nhiều cấm pháp thêm vào, sức chiến đấu lập tức tăng vọt. 

 Cảnh tượng sau đó lại càng kinh khủng hơn, hắn khí huyết sục sôi, điên cuồng thi triển thần thông, đều là bí pháp bất phàm, từng chiêu từng đòn không ngừng tấn công thân thể quái vật. 

 Nhưng điều khiến hắn mất bình tĩnh chính là quái vật này giống như kim cương không thể đập nát vậy, đánh thế nào cũng không vỡ, tấn công ra sao cũng như không, thủ đoạn của Diệp Thành cũng vô dụng trước mặt nó. 

 Quái vật bị chọc giận, gầm gừ ngất trời, sương mù cũng sôi sục, tụ thành một đại dương, lập tức nuốt chửng Diệp Thành, oán niệm và ác niệm bên trong hoành hành, như muốn kéo hắn xuống Cửu U. 

 Diệp Thành sợ hãi, lập tức phá vỡ đại dương sương mù, lao lên như một con giao long, không cần nghĩ ngợi, lập tức bỏ chạy, quái vật này quá mạnh, không bị di tích áp chế, không phải thứ hắn có thể chống lại được. 

 Quái vật đuổi theo, tốc độ như tia chớp, nhanh đến kinh sợ, khiến đại dương sương mù sôi sục, nuốt chửng trời đất. 

 Diệp Thành không dám quay lại khai chiến, chỉ có thể kéo theo thân thể dính đầy máu trốn thoát, cũng muốn dùng Thiên Đạo trốn thoát, nhưng di tích và Thập Đại Vạn Sơn giống như nhau, tiên thiên gắn liền với hố đen. 

 Vùng đất đẫm máu này vang vọng âm thanh chấn động đất trời, đến mức cả di tích đều rung rinh. 


 May mắn là hắn chạy ra rồi, còn quái vật ba đầu sáu tay kia cũng không đuổi giết ra ngoài vùng đất đẫm máu, mà quay lại trong màn ương, chỉ có tiếng kêu la và gầm gừ vang vọng, nghe mà rợn cả người. 

 “Khí linh của Ma Đỉnh nói không sai, quả nhiên khắp nơi trong di tích đều có bẫy”. Khệnh khạng trèo ra, hắn vẫn không còn sợ hãi nhìn lại khu rừng sương mù, suýt nữa hắn đã chôn thân trong đó rồi. 

 “Nơi quỷ quái này, đánh chết cũng sẽ không quay lại”. Dời tầm mắt, hắn quay người rời đi, kéo theo thánh thể đầy máu, bước từng bước khệnh khạng, đều kéo theo một vệt máu, đến ngự không cũng rất khó khăn. 

 Thế nhưng, đã nghèo còn mắc eo, hắn mới bước đi chưa xa, thì đã thấy có bóng người xé trời bước đến, chính là Thánh Vương áo đen bị trấn áp tu vi, do động tĩnh trước đó mà đến.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.