Chương trước
Chương sau
Sắc trời âm u, Diệp Thành đi ra khỏi địa cung, xuất hiện ở đất ma, quay lại nhìn dàn tế khổng lồ đằng sau. 

 Dàn tế đang chậm rãi biến mất, cũng có nghĩa là cửa vào khác của địa cung cũng đóng, chẳng ai có thể bước vào nữa. Bởi vì không thể tìm được lối vào, càng đừng nói là khí linh ma đỉnh muốn tự mình phong ấn. 

 Trong lòng hắn có một mong ước chính là Thôn Thiên Ma Tôn có thể xuất hiện lại trên đời, Khương Thái Hư cũng được sống lại. Hai nhân vật lừng lẫy thời Hồng Hoang này mà gặp nhau thì sẽ cảm khái thế nào. 

 Hắn liếc nhìn đất ma lần cuối, khi Diệp Thành xoay người lại thì thấy một người ngang trời bay đến rồi hạ xuống mảnh đất ma này, khoác áo choàng đỏ như máu, không để lộ ra khí tức, chỉ biết là vô cùng mạnh. 

 Diệp Thành nhướng mày, khóe miệng lập tức cong lên lộ ra một nụ cười lạnh vì hắn biết kẻ đó. 

 Lúc trước, hắn đuổi giết thần tử Yêu tộc tới một cái biển máu, bị Chuẩn Đế huyết bào dưới Biển máu đánh lui. Mà cái người vừa hạ xuống vùng đất ma lại chính là tên Chuẩn Đế kia. Ông ta đã rời khỏi biển máu. 

 “Ở Biển máu đó, có pháp trận thượng cổ nên không làm gì được ngươi. Giờ chính ngươi chạy đến, vậy tính sổ thôi nào”, Diệp Thành vặn cổ, vui vẻ cười. 

 Nếu câu đó bị người khác nghe được thì chắc chắn tim sẽ đập thình thịch, kia chính là một vị Chuẩn Đế hàng thật giá thật đó. Tuy tu vi bị đè xuống Chuẩn Thánh, nhưng cũng không phải người bình thường có thể chống lại được. 

 Trong lúc đó, Chuẩn Đế huyết bào kia chậm rãi bước đến, đôi con ngươi đỏ như máu ngó nghiêng xung quanh như đang tìm bảo vật. Khi ông ta thấy Diệp Thành thì không khỏi đánh giá hắn một lượt, song vẫn chưa nhận ra Diệp Thành. 

 Ông ta không nhận ra Diệp Thành, nhưng Diệp Thành lại nhận ra ông ta. Tuy ông ta có bí pháp trên người, che giấu tai mắt, nhưng dưới Lục Đạo Tiên Nhãn, cái gọi là che giấu ấy chỉ là bài trí mà thôi. 

 Điều khiến Diệp Thành tiếc nuối là chỉ có một mình Chuẩn Đế huyết bào chứ không có thần tử Yêu tộc. Nếu hắn ta cũng tới thì mới là hoàn hảo. Một đấu hai, Diệp Thành cũng có tự tin chiến thắng. 

 “Có thấy bảo vật!”, Chuẩn Đế huyết bào lạnh nhạt lên tiếng, kiêu ngạo liếc Diệp Thành, giọng điệu tràn đầy vẻ trịch thượng. Đây không phải đang hỏi Diệp Thành mà là giống như đang ra lệnh. 

 “Đúng là có thật, cho ngươi mở rộng tầm mắt này”, Diệp Thành vung tay lấy Hỗn Độn Đỉnh ra. 

 Vừa lấy đỉnh ra, lão Chuẩn Đế huyết bào lập tức sáng mắt, với mắt nhìn của ông ta thì lập tức nhận ra được sự phi phàm của nó. Nó cũng không phải là pháp khí bình thường có thể so sánh được. 

 “Không ngờ lại được đúc từ Đại La Thần Thiết”, Chuẩn Đế huyết bào vui vẻ cực kỳ. Khi trông thấy trong đỉnh còn trộn lẫn Hỗn Độn Khí và niệm lực của chúng sinh thì con ngươi càng sáng hơn: “Đúng là bảo vật”. 

 “Đương nhiên là bảo vật, nhưng nó là của ta”, Diệp Thành thảnh thơi cười lộ ra hàm răng trắng bóc, giữa trán lóe lên ánh sáng thần thánh, chín luồng Thần Thương thoáng chốc kết hợp kêu ong ong. 

 Chuẩn Đế hoàn hồn, xoay phắt người lại, song lại bị một luồng thần mang đánh thẳng trước mặt. 

 Phụt! Hay thật, đường đường Chuẩn Đế lại bị đánh không kịp trở tay. Thần mang chui vào trong Thần Hải khiến nguyền thần ông ta bị thương nặng, suýt nữa thì đầu nở hoa, thất khiếu đổ máu. 

 “Dám đánh lén ta, ngươi đáng chết”, Chuẩn Đế huyết bào tức giận vội vàng bỏ chạy. Bấy giờ, ông ta mới sực tỉnh, đối phương lấy đỉnh ra hiển nhiên là một cái bẫy, cố tình ông ta lại sập bẫy. 

 “Chạy đâu cho thoát”, Diệp Thành đuổi sát, một kiếm chém đôi người đối phương. 

 Chuẩn Đế huyết bào hét lên, không dám dừng lại, chín luồng Thần Thương cực kỳ bá đạo, nguyên thần của ông ta đã bị thương nặng, đầu óc rối bời, chẳng thể lấy ra sức chiến đấu, chỉ có thể bỏ chạy. 

 Khí huyết Diệp Thành thiêu đốt, Như Hình Với Bóng. Chuẩn Đế lui bước nào, hắn theo sát sau đó. Một khi bị hắn đuổi kịp thì chắc chắn sẽ dốc hết sức đánh chết ông ta mới thôi. 

 Chuẩn Đế huyết bào cực kỳ thảm, từ bị đánh lén đến một đường bị đuổi theo đánh. Cơ thể của Chuẩn Đế bị đánh cho máu me nhầy nhụa, nào còn chút hình người nào. 

 Diệp Thành cũng tàn nhẫn, hết nhát này đến nhát khác, nhát nào cũng chí mạng. 

 “Rốt cuộc thì ngươi là ai?”, Chuẩn Đế vừa trốn vừa quát, áp chế sát khí của Thần Thương rồi mở Thông Thiên Nhãn muốn thấy được Diệp Thành, nhưng sao có thể được như ước vọng. 

 “Hay là ngươi đã quên vùng Biển máu kia rồi”, Diệp Thành đanh giọng quát, lại chém ra một kiếm. 

 “Là ngươi”, Chuẩn Đế huyết bào tóc tai bù xù, mặt mày dữ tợn. Bấy giờ, ông ta mới biết Diệp Thành chính là người đuổi giết thần tử Yêu tộc. Lúc trước, đã bị ông ta ép lui khỏi Biển máu, nhưng lại đụng phải tại đây. 

 “Ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả lại!”, Diệp Thành tiếp tục theo sát, lấy Hỗn Độn Đỉnh ra, bỏ thêm bí pháp phong ấn và đạo tắc Hỗn Độn đánh cả người Chuẩn Đế rách tung tóe. 

 Chuẩn Đế không hề chần chờ dứt khoát nguyên thần xuất khiếu, từ bỏ cơ thể rách nát dùng nguyên thần bỏ chạy. Ông ta đốt cháy sức mạnh nguyên thần thi triển bí pháp y bắn thẳng lên trời như một ngôi sao thần thánh. 

 “Coi thường ngươi rồi”, Diệp Thành cũng xông lên trời y như một luồng thần mang màu vàng theo sát phía sau. Vất vả lắm mới khiến ép cho một Chuẩn Đế nguyên thần xuất khiếu, cơ hội tốt như vậy thì không thể bỏ lỡ được. 


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.