Chương trước
Chương sau
“Người nuốt chửng Ma Tôn, vậy gọi ngươi là Thôn Thiên Ma Đỉnh”. Diệp Thành nhìn lên chiếc đỉnh đồng xanh khổng lồ: “Vạn năm trước, nữ đế Hồng Liên đốt cháy chúng thần của Bát Hoang, liệu có bao gồm chủ nhân Ma Uyên của người trong đó không?” 

 “Chủ nhân ta chết trước rồi nữ đế Hồng Liên mới đốt cháy chúng thần của Bát Hoang sau”. Khí linh ma đỉnh chậm rãi nói: “Hoặc cũng có thể nói vì thần thạch của chủ nhân nên nữ đế mới nổi giận đốt cháy chúng thần của Bát Hoang. 

 “Ta đã nói rồi mà, lời đồn trong nhân gian vẫn đáng tin hơn”. Diệp Thành chậc lưỡi, giọt nước mắt đó của nữ đế Hồng Liên không phải vì ân hận mà là vì Ma Uyên, đấy là tình yêu. 

 Không biết vì điều gì, khi biết được bí mật cổ đại này, hắn lại bất giác nhớ đến nữ đế Đông Hoa và thánh quân Đế Hoang, một người vì cô ta một mình chiến đấu với ngũ đế Thiên Ma, một người thì vì cô ta đốt chúng thần của Bát Hoang. 

 Ai bảo đế đạo vô tình, nữ đế cũng có nước mắt vậy, xinh đẹp khuynh thành nhưng cũng chỉ đẹp vì mỗi người ấy thôi, nhân duyên của họ có thể ca có thể khóc, nên được truyền ngàn đời, để cho người đời sau nghe. 

 “Còn có gì muốn hỏi nữa không?”. Khí linh ma đỉnh thản nhiên hỏi, không biết Diệp Thành đang lẩm bẩm cái gì. 

 “Còn, còn, còn chứ”. Diệp Thành vội điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục hỏi: “Có phải tiền bối đã từng gặp Khương Thái Hư không? Ừm, là Khương Thái Hư của tiên tộc, người đã khơi thông được sáu mắt tiên ấy”. 

 “Đương nhiên là đã từng gặp qua”. Khí linh ma đỉnh chậm rãi đáp. “Hắn ta là bạn cũ của chủ nhân Ma Uyên của ta”. 

 “Không thể nào”. Diệp Thành nhìn ma đỉnh với ánh mắt thăm dò “Hai người họ không cùng một thời đại”. 

 “Ai nói không cùng thời đại?”. Khí linh Ma đỉnh mỉm cười “Chủ nhân Ma Uyên của ta và Khương Thái Hư từng là nhân kiệt của thời đại Hồng Hoang, trước khi chủ nhân của ta chết, hắn ta đã chọn cách tự phong ấn mình”. 

 “Nếu là như vậy thì hợp lý rồi”. Diệp Thành hạ giọng: “Hèn gì Khương Thái Hư tiền bối lại nhận ra các ma đỉnh nhỏ, tự phong ấn từ thời đại Hồng Hoang đến giờ, thứ bậc của Khương Thái Hư mới là cao nhất trong thế giới hiện giờ, thế giới Đại Thiên đúng là không có chuyện ly kỳ nào không có”. 

 “Lần này phải cảm ơn ngươi”. Khí linh ma đỉnh cười hiền hòa, “Ngươi là người đầu tiên từ thời vạn cổ đến giờ tập hợp năm ma đỉnh nhỏ lại, có lẽ đấy là định mệnh”. 

 “Ý của tiền bối là ma tôn còn có thể phục sinh sao?”Diệp Thành kinh ngạc nhìn khí linh ma đỉnh. 

 “Năm ma đỉnh nhỏ có chứa linh hồn của chủ nhân, năm xưa đã được nữ đế Hồng Liên phong ấn lại”. Khí linh ma đỉnh chậm rãi nói: “Sở dĩ chia năm ma đỉnh nhỏ ra các phương hướng khác nhau là để nuôi dưỡng linh hồn trong nhân gian, đấy là một kiểu tiên pháp đế đạo, đến giờ vẫn còn tồn tại”. 

 “E là ma tôn không muốn tỉnh lại”. Diệp Thành cười, lắc đầu: “Dù có sống lại thì hồng nhan cũng đã không còn, giữa dòng chảy thời gian, họ đã bỏ lỡ nhau đến cả ngàn vạn năm rồi”. 

 “Đúng vậy, lỡ mất nhau quá lâu rồi”. Khí linh ma đỉnh cũng than thở thay cho chủ nhân “Thôi vậy, ta cũng mệt rồi, truyền bí pháp nghịch thiên cho ngươi thì ngươi có thể rời khỏi đây rồi”. 

 “Bí pháp nghịch thiên?”, Diệp Thành nghe đến bốn chữ này thì hai mắt sáng rỡ lên, vất vả tìm kiếm năm cái đỉnh, cuối cùng cũng được báo đáp, hắn đã chờ ngày này quá lâu rồi. 

 “Truyền cho ngươi Thôn Thiên Ma Công”. Ma đỉnh rung nhẹ, quy tụ bí pháp và truyền vào thần thức. 

 “Thốn… Thôn Thiên Ma Công?” Diệp Thành vừa nghe thì liền vội cắt lời: “Tiền bối, chi bằng đổi cái khác đi, ta biết bí pháp Thôn Thiên Ma Công rồi, là năm xưa Thái Hư Cổ Long truyền thụ cho ta”. 

 “Thái Hư Cổ Long sao hiểu được tinh túy của Thôn Thiên”. Khí linh ma đỉnh cười nhạt “Ta biết ngươi biết bí pháp Thôn Thiên, nhưng đấy chỉ là một phần rất nhỏ, vẫn chưa đạt đến đỉnh cao của Thôn Thiên”. 

 “Vậy được, vậy thì học cái này”. Diệp Thành cười, nếu nói đến ma công Thôn Thiên chính tông thì phải nói đến ma tôn Ma Uyên, bí pháp này được ông ta tạo ra, nếu không phải do ông ta đích thân truyền lại thì đương nhiên sẽ không phải tinh túy. 

 “Về từ từ lĩnh ngộ đi”. Khí linh ma đỉnh đưa thần thức ra, truyền vào trong thần hải của Diệp Thành. 

 “Đa tạ tiền bối”. Diệp Thành không lập tức lĩnh ngộ ngay mà phong ấn thần thức lại trước. 

 “Đi đi!”. Khí linh ma đỉnh rung lên, một luồng sáng phóng ra, chiếu lên người Diệp Thành. 

 “Vãn bối cáo từ”. Diệp Thành chắp tay chào rồi được đưa ra ngoài địa cung. 

 Sau khi hắn đi, những ngọn đèn đồng ở hai bên cầu thang trong địa cung cũng lần lượt tắt, cung điện rộng lớn dưới mặt đất cũng dần chìm vào bóng tối. 

 Trong bóng đêm, giọng khí linh ma đỉnh vang lên đầy ẩn ý: “Không ngờ hậu thế vẫn còn huyết mạch bá đạo đến thế và cả sát khí đế đạo trên người hắn nữa, hắn từng chiến đấu với Đại Đế sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.