“Người nuốt chửng Ma Tôn, vậy gọi ngươi là Thôn Thiên Ma Đỉnh”. Diệp Thành nhìn lên chiếc đỉnh đồng xanh khổng lồ: “Vạn năm trước, nữ đế Hồng Liên đốt cháy chúng thần của Bát Hoang, liệu có bao gồm chủ nhân Ma Uyên của người trong đó không?”
“Chủ nhân ta chết trước rồi nữ đế Hồng Liên mới đốt cháy chúng thần của Bát Hoang sau”. Khí linh ma đỉnh chậm rãi nói: “Hoặc cũng có thể nói vì thần thạch của chủ nhân nên nữ đế mới nổi giận đốt cháy chúng thần của Bát Hoang.
“Ta đã nói rồi mà, lời đồn trong nhân gian vẫn đáng tin hơn”. Diệp Thành chậc lưỡi, giọt nước mắt đó của nữ đế Hồng Liên không phải vì ân hận mà là vì Ma Uyên, đấy là tình yêu.
Không biết vì điều gì, khi biết được bí mật cổ đại này, hắn lại bất giác nhớ đến nữ đế Đông Hoa và thánh quân Đế Hoang, một người vì cô ta một mình chiến đấu với ngũ đế Thiên Ma, một người thì vì cô ta đốt chúng thần của Bát Hoang.
Ai bảo đế đạo vô tình, nữ đế cũng có nước mắt vậy, xinh đẹp khuynh thành nhưng cũng chỉ đẹp vì mỗi người ấy thôi, nhân duyên của họ có thể ca có thể khóc, nên được truyền ngàn đời, để cho người đời sau nghe.
“Còn có gì muốn hỏi nữa không?”. Khí linh ma đỉnh thản nhiên hỏi, không biết Diệp Thành đang lẩm bẩm cái gì.
“Còn, còn, còn chứ”. Diệp Thành vội điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục hỏi: “Có phải tiền bối đã từng gặp Khương Thái Hư không? Ừm, là Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655062/chuong-2156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.