Diệp Thành nghe vậy ngẩn ra, vội vàng quay đi, nghĩ bụng cô đã sớm biết Bắc Thánh là nữ? Không biết có nhận ra mình không? Có biết mình cướp bóc Bắc Thánh không?
Điều đó trái lại khiến hắn bất ngờ, nơi đây chẳng ai biết Bắc Thánh là nữ, cũng chẳng ai biết người cướp bóc Bắc Thánh là hắn, càng không ai quen hắn. Thế nhưng, cô lại như cái gì cũng biết.
Hai ba giây sau, hắn mới nghiêng đầu nhìn Cơ Tuyết Băng. Cô đã ngồi xuống, đặt Vô Tự Thiên Thư lên đầu gối, chăm chỉ cúi đầu đọc sách trông như một con mọt sách.
Hắn vô cùng chắc chắn, tuy đã qua ba năm, nhưng cô vẫn chưa từng cởi bỏ phong ấn ký ức. Bởi vì Cơ Tuyết Băng chân chính sẽ không nháy mắt và cười với hắn như vậy.
“Chuyện cũ quá đau buồn, làm Dao Trì của muội đi, vậy lại tốt”, Diệp Thành rũ mắt, chậm rãi xoay người từng bước một biến mất khỏi đỉnh núi, cũng không để ý đến trận chiến giữa Nam Đế và Bắc Thánh.
Tiểu Cửu Tiên lại xem mê mẩn, nhưng quay đầu lại đã không thấy Diệp Thành đâu.
Diệp Thành tiếp tục đi vào chỗ sâu, bên trong vẫn có rất nhiều người, cũng không phải ai cũng xem Nam Đế và Bắc Thánh đánh nhau. Chẳng hạn như đám lão già kia, đã đi chỗ sâu hơn tìm kiếm cơ duyên.
Đến khuya, trận chiến giữa Nam Đế và Bắc Thánh mới kết thúc, ngang tài ngang sức, không phân thắng bại.
Di tích cũng yên ổn hơn, xem đánh nhau một hồi, các tu sĩ lại vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655057/chuong-2151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.