Chương trước
Chương sau
Hai người, người này đuổi theo người kia rồi chạy đi, vượt qua mười mấy ngọn núi lớn, rồi lại đi qua mười mấy con sông. 

 Mãi cho đến một đỉnh núi, Diệp Thành mới dừng lại, Tiểu Cửu Tiên cũng dừng lại ở phía sau, thở hổn hển nhưng cô cũng không kéo đồ Diệp Thành nữa, mà cứ thế đứng ở đó nhìn trời đất ở đằng xa. 

 Ở nơi đó, từng dãy núi lần lượt sụp đổ, cây cổ thụ cao chót vót biến thành tro bụi, thế giới tựa hồ trở thành một vùng đất hỗn loạn, có người đánh nhau, động tĩnh không nhỏ. 

 Nhìn hai bên trong trận chiến đó, một người mặc đồ đen, một người mặc tiên y lộng lẫy, sức chiến đấu và thân pháp ngang nhau, thần thông bí thuật cũng không phân cao thấp, đánh đến mức trời đất gần như sụp xuống. 

 Người tìm bảo vật trong di tích lại từ khắp nơi tụ lại đây, cứ nghĩ lại có bí bảo xuất hiện nhưng chạy đến xem mới thấy có người đang đánh nhau, hơn nữa hai bên trong trận đại chiến còn rất hung hãn. 

 “Một trong số đó là Nam Đế, người phụ nữ đó là ai thế?”, Tiểu Cửu Tiên gãi đầu: “Cơ thể Tiên Linh, có huyết mạch giống hệt Bắc Thánh, cô ta ở đâu chui ra vậy?” 

 “Ta có thể nói cô ta là Bắc Thánh không?”, Diệp Thành ho khan một tiếng, mặt lộ ra vẻ kỳ quái, người đánh với Nam Đế đó chính là Bắc Thánh, ngay cả Tiểu Cửu Tiên cũng không biết cô ta là thân con gái, huống hồ gì những người khác, khả năng ẩn giấu của Bắc Thánh không phải dạng vừa. 

 “Nam Đế - Bắc Thánh, hai người này thế mà lại đánh nhau, tranh giành bảo bối à?”, Diệp Thành xoa cằm: “Hay là Bắc Thánh tức giận quá, không tìm được người trút giận nên gặp được ai thì đánh người đó nhỉ?” 

 “Dừng tay”, ngay khi Diệp Thành trầm ngâm, Nam Đế ở đằng xa hét lớn, lập tức dừng trận chiến, mặt mày sa sầm nhìn Bắc Thánh phía đối diện: “Nói thật đi, cô có phải là Bắc Thánh không?” 

 “Ngươi quản được ta à”, Bắc Thánh hừ một tiếng, bước lên trước, trên bầu trời là một ngọc ấn óng ánh. 

 “Mẹ kiếp, bị điên à? Ông đây chọc vào ngươi à?”, Nam Đế cũng nổi nóng, lớn tiếng chửi bới, đang đi tìm bảo bối thì lại bị đánh cho một cái khiến y choáng váng, cũng không biết vì sao mình bị đánh. 

 “Đã làm gì thì tự mình biết”, đôi mắt Bắc Thánh như phóng ra tia lửa, lại ra tay. 

 “Ông đây không biết”, Nam Đế mắng to, tất nhiên sẽ không đứng đó để bị đánh, tự dưng bị đánh một cái khiến cho choáng váng, trong lòng đã dâng lên lửa giận không có chỗ trút, thấy đối phương còn kiêu ngạo như thế, sao y có thể chịu được, y bèn đánh vào hư không, bí pháp trong tay liên tục được tung ra, không để mình rơi vào thế hạ phong. 

 “Ta biết”, Diệp Thành đứng trên đỉnh núi ho khan, xoa mi tâm, không cần hỏi hắn cũng biết tại sao, chắc có lẽ Bắc Thánh tưởng Nam Đế là hắn, nếu không cũng sẽ không phát điên như vậy. 

 Nghĩ lại cũng đúng, người ở trong di tích này mà có tốc độ hơn cô ta cũng chỉ có mấy người thôi, Bắc Thánh cứ thế loại trừ. Nam Đế đó là khả nghi nhất, thế chẳng phải đánh nhau rồi đó sao? 

 “Ta cũng khá lờ mờ”, Diệp Thành diễn rất giống, cũng không biết xấu hổ giả vờ gãi đầu, thầm nghĩ ra ngoài nhất định phải mời Nam Đế một ly rượu, đàm đạo nhân sinh rồi nói chuyện về phụ nữ. 

 “Ơ?”, diễn một hồi, hắn lại nhướng mày, nhìn về phía đỉnh núi cách đó không xa, có một người mặc đồ đen đứng trên đó, tay cầm cuốn sách cổ, cũng đang nhìn trận chiến bên này. 

 “Cô ta cũng đến rồi”, Diệp Thành sửng sốt, đứng ở rất xa nhưng vẫn có thể biết được là ai, tay cầm Vô Tự Thiên Thư không phải Đông Thần Dao Trì, ừm, thì là Cơ Tuyết Băng. 

 “Bắc Thánh có đẹp không?”, Cơ Tuyết Băng chớp mắt: “Nhưng người ta từng cởi sạch cho kẻ khác xem rồi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.