“Thần thoại xa xưa, Hồng Liên Nữ Đế đã cúng tế nghiệp hỏa, thiêu đốt chúng thần Bát Hoang, giọt tiên lệ kia chính là sự sám hối”. Yên Lão Đạo nói tiếp: “Thân là đế, bà đã gây ra quá nhiều tội giết người”.
“Có thể làm cho một vị đại đế xuống tay tàn nhẫn như vậy, chuyện xưa từ muôn đời trước, nhất định không đơn giản”. Diệp Thành nhàn nhạt nói: “Giọt tiên lệ kia, có lẽ không phải sám hối, là bi thương”.
“Ngươi đừng nói, đúng thật là còn có dã sử khác”. Yên Lão Đạo cười nói: “Nghe đồn người yêu của Hồng Liên Nữ Đế chính là bởi vì chúng thần Bát Hoang mà chết, bà sau khi chứng đạo mới thiêu chúng thần Bát Hoang, mà giọt nước mắt của bà, cũng rơi vì người yêu, tuy là thành đế, cũng khó có thể làm ông ta sống lại”.
“So với thần thoại xa xưa, ta càng nghiêng về dã sử”. Diệp Thành không khỏi cười cười: “Giống như Đông Hoa Nữ Đế và Thánh Quân Đế Hoang, truyền thuyết về bọn họ cũng vui buồn lẫn lộn”.
“Người trẻ tuổi, nói mãi không hết vĩnh viễn là về tình yêu”. Yên Lão Đạo bĩu môi.
“Không hiểu tình ái thì chớ nói lung tung”. Diệp Thành tuỳ ý đáp lại một câu, liền giương mắt nhìn bốn phía.
Bên ngoài Hồng Liên Nghiệp Hải đã đầy các bóng người tụ tập, tất cả đều chùm áo bào đen, các thần tử và thần nữ của tiệc Côn Luân đều ở đây, nhưng đều dùng bí pháp che giấu đi hình dáng thật.
Hắn không nhìn thấy Cơ Tuyết Băng, cô có lẽ thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655042/chuong-2136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.