Chương trước
Chương sau
Cô bé đó là Đế Cửu Tiên, ba năm rồi vẫn không thấy lớn nhưng không ngờ lại tăng cấp lên đến cảnh giới Thánh Nhân, ngoài mặt rất đáng yêu nhưng khả năng chiến đấu lại rất đáng sợ. 

 “Ta đến để uống rượu”. Tiểu Cửu Tiên cười he he, tự nhiên như người nhà, ôm vò rượu chạy khắp nơi, các thần tử và thần nữ ở đó đều sợ mất vía. 

 “Ta biết là không thiếu được cô nhóc đó mà”. Diệp Thành xoa chân mày, nói: “Thăng cấp thật rồi”. 

 “Ba năm trước đã tăng cấp rồi”. Yên lão đạo xuýt xoa: “Nhà họ ai cũng là thiên tài, Chuẩn Đế trẻ nhất, Đại Thánh trẻ nhất, Thánh Vương trẻ nhất, Chuẩn Thánh Vương trẻ nhất của Huyền Hoang Đại Lục đều là họ, giờ lại thêm Thánh Nhân trẻ nhất nữa”. 

 “Trong lớp trẻ của Huyền Hoang thì cô nhóc này là mạnh nhất”. Diệp Thành mỉm cười, lắc đầu: “Giờ đã có thể thách thức cả đám rồi, không chừng qua mấy ngàn năm nữa, cô nhóc sẽ lại là một nữ đế tài ba”. 

 “Ồ, Nam Đế và Bắc Thánh cũng đã đến rồi”. Mắt Yên lão đạo sáng lên, hướng về phía cửa. 

 Diệp Thành lại ngước mắt, nhìn về phía xa, một thanh niên áo tím và một thanh niên áo bạc cùng nhau bước vào, hắn không biết ai là Bắc Thánh ai là Nam Đế, nhưng cả hai đều vô cùng đáng sợ. 

 Giống như Trung Hoàng đó, Nam Đế và Bắc Thánh cũng là người trẻ, mắt sáng ngời, tóc đen mượt, người bao bọc bởi những luồng sáng, thoát ẩn thoát hiện, còn thấp thoáng cả dị tượng Viễn Cổ. 

 Sự xuất hiện của hai người họ lại khiến cho tất cả phải ngước nhìn, Nam Đế và Bắc Thánh là những nhân vật cực kỳ nổi tiếng, nghe danh không bằng thấy mặt thật, thật sự mạnh như trong truyền thuyết. 

 Nhưng điều làm mọi người bất ngờ là thanh niên áo bạc đi nửa đường thì dừng lại, khóe miệng giật nhẹ, mắt nhìn về một hướng, ba giây sau, hắn ta quay đầu lại và bước đi không do dự. 

 “Còn muốn chạy sao?”, lập tức liền có người đuổi theo, đấy là Tiểu Cửu Tiên. 

 “Nằm trong dự đoán”. Các thần tử và thần nữ thi nhau cười, vẻ mặt kỳ lạ. 

 “Không cần phải nói, thanh niên áo bạc chính là Nam Đế”. Diệp Thành nhìn Tiểu Cửu Tiên rượt đuổi ra ngoài thì thốt lên, năm xưa Tiểu Cửu Tiên thua Nam Đế một chiêu, giờ cô nhóc thành thánh, còn Nam Đế thì vẫn là Chuẩn Thánh, đương nhiên là phải lấy lại mặt mũi rồi, cô nhóc này thù dai lắm. 

 Tiểu Cửu Tiên vừa đi thì lại có người vào tửu lầu, đó là một thanh niên mặc cà sa, phật quang tỏa khắp người, đằng sau còn có vòng tròn sáng lơ lửng, giống như một vị thần, mặc dù không nói chuyện nhưng lại có phật âm phát ra từ trong cơ thể, ai nghe thấy cũng thấy bồn chồn. 

 Điều đáng nói là trán của hắn ta còn sáng chói lấp lánh, khiến ai cũng muốn tiến về trước xem thử, sự xuất hiện của hắn ta lại làm các thần tử thần nữa phải đứng lên. 


 “Cô ta không thích náo nhiệt”. Diệp Thành cười và nâng ly rượu lên, nhớ lại cảnh Cơ Tuyết Băng vùi đầu đọc sách, không chừng lúc này cô ta đang nghiên cứu Vô Tự Thiên Thư ở thánh địa Dao Trì cũng nên. 

 Yên lão đạo không đồng tình, lập tức ngoảnh lại, cầm vò rượu trên bàn ngọc lên, đổ Quỳnh Tương Ngọc Lộ vào hồ lô rượu của mình, dù gì thì cũng là đồ chùa. 

 Tiếp đó, lại có rất nhiều người bước vào, tất cả đều là những thần tử thần nữ có tiếng ở Huyền Hoang Đại Lục, đẩy bữa tiệc lên cao trào, đúng là quy tụ quần hùng. 

 Cảnh tượng đó mà để các tu sĩ lớn tuổi nhìn thấy thì chắc sẽ thấy rất an ủi, tất cả những con người ưu tú nhất của thế hệ trẻ ở Huyền Hoang Đại Lục đều quy tụ hết ở bữa tiệc này, họ sẽ là nhân vật chính trên con đường tranh hùng xưng đế sau này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.