Chương trước
Chương sau
Diệp Thành một đường vượt qua sông hồ lớn, đáp xuống một vùng biển máu cuồn cuộn sóng lớn. 

 Trời đất nơi đây đen kịt, biển máu cũng vô cùng đáng sợ, xa xa có thể nghe thấy tiếng gào thét, có thể thấy oán linh giãy giụa trong biển, cho dù đã chết cũng khó được giải thoát. 

 Ngoài ra biển máu cũng tự động trở thành hiện tượng lạ, có một vầng trăng mờ treo lơ lửng giữa nơi giao nhau của biển và trời, lóe lên ánh sáng u ám lạnh lẽo, vừa xa xăm vừa huyền ảo, vừa lạnh lẽo vừa quạnh hiu, thậm chí là khá kỳ lạ. 

 Đây là biển Huyết Nguyệt, đã có từ xa xưa, hung danh vang dội, tu sĩ bình thường không dám đặt chân đến, sợ bị oán linh trong biển vấy bẩn Nguyên Thần, cũng sợ bị sóng lớn màu máu đó nuốt chửng. 

 “Đã có bao nhiêu sinh linh phải chết rồi?”, Diệp Thành thở dài, cả đường đi đều nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy được oán khí vô hình, oán linh gào khóc, tạo ra sự thê lương, trong đó có lẽ cũng có người chuyển kiếp. 

 Hắn bỗng đứng vững trên không trung biển Huyết Nguyệt, niệm chú Tịnh Thế của Đại Nhật Như Lai bằng sức mạnh phách của Nguyên Thần, Phật quang phổ chiếu, rực rỡ và chói lọi, lấy hắn làm trung tâm lan ra bốn phía. 

 Ngay sau đó, biển Huyết Nguyệt xao động, tiếng kêu gào càng lớn hơn, những nơi Phật quang đi qua, mặt biển màu máu không ngừng bị hủy diệt, những oán linh trong đó lần lượt được giải thoát, biến thành ánh sáng tu di. 

 Hắn như một vị thần minh, càng giống như một vị Phật, sau gáy còn tỏa ra ánh hào quang, đứng trong biển Huyết Nguyệt, cực kỳ chói mắt, rực rỡ, lấy kinh văn của Phật để độ hóa cho chúng sinh, giúp họ thoát khỏi biển khổ. 

 Chú Tịnh Thế của Đại Nhật Như Lai rất bá đạo, biển Huyết Nguyệt rộng lớn dần tiêu tán và khô cằn vì được Phật quang chiếu rọi, để lộ ra mặt đất màu đỏ máu và xương cốt chôn vùi trong đất bùn. 

 “Kẻ nào?”, một tiếng quát vang lên từ nơi tận cuối biển máu, động tĩnh của hắn lớn như thế đã chọc giận nhiều người, chính là Huyết Nguyệt Tông nằm trong chỗ sâu, rất nhiều cường giả kéo đến. 

 Diệp Thành liếc nhìn, biết người đến là cường giả của Huyết Nguyệt Tông, hắn không còn khách sáo nữa. 

 Ngay lập tức, Phật quang dung hợp với Thánh quang, mang theo sức mạnh hủy diệt lướt ngang qua biển Huyết Nguyệt, nhưng bất kỳ kẻ nào bị Phật quang và Thánh quang chiếu đến đều bị tiêu diệt, biến thành một tro tàn. 

 Hắn không có thù với Huyết Nguyệt Tông nhưng Huyết Nguyệt Tông đã gây ra quá nhiều tai họa chết chóc, những sinh linh chết thảm đó, có lẽ có người chuyển kiếp Đại Sở chưa đợi được hắn tìm đến thì đã biến thành oán linh. 

 Dù là thay trời hành đạo hay trả thù cho người chuyển kiếp Đại Sở, Huyết Nguyệt Tông - kẻ đã làm nhiều điều xấu xa đều sẽ phải tế máu của mình cho mảnh đất máu này, đã là loạn thế thì phải đánh dẹp bằng ý chí kiên cường. 

 “Là kẻ nào dám lỗ mãng?”, Chuẩn Thánh của Huyết Nguyệt Tông đánh đến, còn kéo theo rất nhiều sát trận đáng sợ. 

 Thế nhưng dù họ có tu vi cấp Chuẩn Thánh cũng khó mà chặn được Phật quang và Thánh quang, lúc nãy đặt chân đến vùng biển máu đó đã bị nghiền ép thành tro bụi, ngay cả Nguyên Thần cũng khó thoát khỏi bị tiêu diệt, hồn bay phách tán. 

 Phật quang và Thánh quang đó lan tràn ra, biển máu nhanh chóng khô cằn với tốc độ cực nhanh, một ngọn núi tiên cũng dần lộ ra, lưng tựa vào Âm Nguyệt, bị biển máu nhuộm đỏ, toàn thân toát ra ánh sáng đẫm máu. 

 Đó là Huyết Nguyệt Tông, vốn dĩ được che giấu bởi bí pháp nhưng lại bị đại thần thông của Diệp Thành ép buộc lộ ra ngoài, Phật quang phổ chiếu, Thánh quang quét qua, càng nhiều người bị tiêu diệt, trở thành hồn trong Phật. 

 Tiếng kêu thảm thiết vang lên, oán linh trong biển máu kêu gào càng thảm thiết, khiến người ta nghe mà não lòng. 

 Đó là một cảnh tượng kinh hoàng, từng nhóm người bị tiêu diệt, tính mạng con người cứ như cỏ rác, họ kiêu ngạo xem thường người khác đến chết cũng chưa từng nghĩ rằng thảm họa sẽ đến nhanh như thế. 

 “Biển Huyết Nguyệt xảy ra chuyện gì vậy?”, không ít tu sĩ vây quanh bờ biển, đều chỉ trỏ bàn tán nhưng lại không dám bước chân vào trong, sợ sẽ gặp hậu họa, trở thành oan hồn ở vùng đất máu. 


 Nhưng ông ta bị thương quá nặng, không phải do Diệp Thành đánh mà là do ông ta bị phản phệ sau khi thăng cấp Chuẩn Thánh Vương thất bại, không chỉ không thể bước thêm một bước nữa mà ngược lại suýt nữa đã chết. 

 Mặc dù không phải do Diệp Thành đánh nhưng cũng có liên quan đến Diệp Thành, nếu không phải Diệp Thành đến làm loạn thì biển máu đã không làm tâm cảnh ông ta loạn, ông ta cũng sẽ không đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi bị phản phệ. 

 “Ta không thù không oán với ngươi, ngươi ức hiếp người quá đáng”, lão tổ Huyết Nguyệt nổi giận nói. 

 “Không thù không oán? Ngươi nói lời này có thấy trái lương tâm không?”, Diệp Thành bước vào không trung đi đến, cúi đầu nhìn lão tổ Huyết Nguyệt: “Mấy năm nay ngươi đã hại biết bao người phải chết, e là ngươi cũng không đếm được nhỉ”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.