Dưới chân núi, các đệ tử và trưởng lão đi ngang qua đều kinh ngạc, ngẩng mặt lên nhìn, lúc thì khóc lúc thì cười, cũng không biết trên núi đang làm cái gì, muốn vào xem, lại bị kết giới ngăn cản.
Đêm dần khuya, đám Diệp Thành vẫn ngồi trên đỉnh núi, ngẩng mặt nhìn sao trời, sắc mặt mỗi người đều tang thương, giống như đang nhìn về cố hương, hai trăm năm quá lâu, kiếp trước kiếp này, cũng làm già nua năm tháng.
Diệp Thành lần đầu tiên phóng túng, uống đến say khướt, rúc dưới tảng nham thạch, chìm vào giấc ngủ.
Mọi người nhìn hắn, lộ ra nụ cười mãn nguyện, nhìn thấy những sợi tóc bạc của hắn, thì đều đau lòng, chỉ mới hơn hai trăm tuổi, lại trông tang thương như một ông lão tuổi xế chiều, cực kỳ mỏi mệt.
Sáng sớm, tia sáng mặt trời rải khắp Hằng Nhạc Tông, phủ lên mảnh linh sơn này một chiếc áo bình yên.
Trời còn chưa sáng hẳn, đã thấy các đệ tử chăm chỉ ra bên ngoài động tiên ngồi thiền, hấp thu tinh hoa trời đất, tuy chỉ là một tông môn nhỏ, cũng có chí tiến thủ mạnh mẽ, tất cả đều tiến hành một cách rành mạch có trật tự.
Nhưng, hình ảnh đẹp đẽ điềm nhiên này, cuối cùng bị một tiếng quát uy nghiêm như có như không từ hư thiên phá vỡ: “Thánh chủ có lệnh, Hằng Nhạc Tông lập tức phái một nghìn nữ đệ tử tiến đến Huyết Nguyệt Tông”.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong Hằng Nhạc Tông, đặc biệt là các nữ đệ tử, sắc mặt đều tái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655034/chuong-2128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.