Chương trước
Chương sau
“Bí pháp hàng long, đừng truyền ra ngoài”, Thần Tử Man Tộc cũng rất tự giác truyền âm. 

 “Đi thôi, đi thôi”, Diệp Thành tỏ ra thản nhiên, hắn thầm nhủ Thần Tử của mấy nhà này cũng chẳng phải kẻ ngốc, vẫn là thần nữ Cổ Tộc và thần nữ Linh Tộc biết điều hơn, không truyền âm doạ dẫm hắn. 

 “Ngươi và ta cuối cùng cũng phải chiến”, Thần Tử tiên tộc liếc mắt về bên này rồi cũng quay người bước vào hư thiên, giọng nói đó hãy còn vang vọng bên tai Diệp Thành hồi lâu. 

 “Tuổi trẻ đúng là tài cao”, tu sĩ lão bối cũng đứng dậy, bọn họ lần lượt hành lễ với tiên mẫu Dao Trì, Phượng Hoàng Tộc và chín tộc Viễn Cổ cũng rời đi, buổi tiệc Dao Trì cũng vì vậy mà kết thúc. 

 Cũng giống với phía Thần Tử Phượng Hoàng, khi các lão bối rời đi đều vô thức nhìn Diệp Thành ở góc khuất, buổi đại hội này quả thực đặc sắc, có thể gặp cả Hoang Cổ Thánh Thể hàng trăm năm mới xuất hiện, liên tiếp đánh bại ba Thần Tử mạnh, càng đánh càng tạo nên uy danh hiển hách của Hoang Cổ Thánh Thể. 

 Trong góc, Tửu Tiên Kiếm cầm vò rượu đứng dậy, bộ dạng chếnh choáng nhìn tiên mẫu Dao Trì sau đó lặng lẽ quay người đi ra khỏi tiên sơn, bóng lưng có phần cô quạnh. 

 Tiên mẫu Dao Trì khẽ hé miệng nhưng lời nói đến miệng lại dừng lại, bà lặng lẽ đưa mắt tiễn Kiếm Tiên rời đi, bà già rồi, ông cũng vậy, mỗi một sợi tóc bạc đều lộ ra thấy rõ. 

 Buổi đại hội dần thưa người rồi cũng về lặng thinh. 

 Diệp Thành đứng dậy, hắn cầm một quả bàn đào cắn lấy cắn để rồi đưa mắt nhìn sang hai bên trái phải, liếc bên này lại liếc bên kia, trông bộ dạng không có ý rời đi. 

 Các Đại Thánh của Dao Trì đã đến bao vây lấy hắn, người nào người nấy mặt mày tối sầm, cũng vì tên này mà buổi tiệc đang yên ổn trở nên hỗn loạn. 

 “Cũng không thể trách ta”, Diệp Thành cười trừ, hắn luôn cảm thấy toàn thân lạnh toát. 

 “Đại hội kết thúc rồi mà còn không đi sao?”, sắc mặt của Đại Thánh Dao Trì tối sầm lại nhìn Diệp Thành. 

 “Thánh Địa Dao trì có vài người quen của ta”, Diệp Thành mỉm cười: “Khó lắm mới tới đây một chuyến, cũng phải cho ta nói với họ vài câu chứ, ta mong các vị tiền bối sẽ không phản đối người cùng quê hương gặp nhau” 

 “Cùng quê?” 

 “Bà bà, giao hắn cho con”, Cơ Tuyết Băng bước đến, kéo Diệp Thành rời khỏi đây. 

 “Thần nữ...” 

 “Để con bé đi”, tiên mẫu Dao Trì khẽ mỉm cười, quay người hoá thành một luồng tiên quang. 

 Phía này, Cơ Tuyết Băng đã lên tới đỉnh tiên sơn, đó là đỉnh núi của thần nữ Dao Trì, nơi này được bao trùm bởi lớp mây và sương, như ngọc nữ che mạng, trông có vài phần thần bí. 

 Cả chặng đường tới đây, Diệp Thành không chỉ một lần nhìn vào thần hải của Cơ Tuyết Băng, đạo tiên quang kí ức đó vẫn còn trôi lửng lơ trong thần hải, không thể nào mở ra kí ức tiền kiếp của cô. 

 Cơ Tuyết Băng đương nhiên biết Diệp Thành đang nhìn thần hải của mình nhưng lại không dùng bí thuật che đi thần hải vì thần hải của cô vốn dĩ chẳng có bí mật gì, cho dù có nhìn thì cũng như không. 

 Màn đêm gần buông xuống, mười mấy tiên tử được dẫn lên đỉnh núi của thần nữ, tất cả đều là người chuyển kiếp của Đại Sở. 

 Cơ Tuyết Băng tự giác lui ra khỏi lầu các, ngồi bên dưới gốc cây linh quả đọc sách. 

 Trong lầu các, mười mấy tiên tử Dao Trì đứng đó lặng yên, chốc chốc lại nhìn Diệp Thành ở phía đối diện, vẻ mặt mang theo sự hoài nghi và kinh ngạc, bọn họ không hiều vì sao Diệp Thành lại tìm mình tới đây, và càng kinh ngạc hơn về khả năng chiến đấu của Diệp Thành, một mình hắn đấu năm hiệp trong buổi đại hội, mỗi trận đều vô cùng đặc sắc. 

 Không biết vì sao mà khi đối diện với thánh thể khí thế thôn tính bát hoang đó, bọn họ lại có cảm giác hết đỗi quen thuộc như thể từng gặp hắn ở đâu nhưng lại không tài nào nhớ ra nổi. 

 Diệp Thành mỉm cười không nói gì, hắn phất tay tế ra kết giới bao trùm khắp lầu các sau đó mới gảy ra mười mấy luồng tiên quang, lần lượt bay vào trán những người này. 

 Tiếp theo đó chính là chờ đợi, mười mấy tiên tử đều ôm đầu đau đớn rít lên. 


 “Hiếm khi mới thấy cô không đọc sách”, Diệp Thành chậm rãi đi tới, hắn tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống rồi lấy vò rượu ra vừa thưởng thức vừa tận hưởng điệu múa. 

 “Đây là những gì ta học được trong hai ngày nay, lần đầu tiên ta múa đó”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười, tiếp tục múa như tiên tử Quảng Hàn thánh khiết vô ngần, không nhuốm chút bụi trần. 

 “Đó quả là vinh hạnh của ta”, Diệp Thành uống một ngụm rượu, đôi mắt nhoà dần, vào một đêm rất lâu rồi, hắn cũng nhìn cô múa dưới ánh trăng như vậy, nhưng để thấy cô múa thêm một lần nữa đã là một kiếp người rồi. 

 Lúc này hắn không muốn để Cơ Tuyết Băng nhớ lại kí ức kiếp trước, đó là một chuỗi những câu chuyện đầy bi thương, kiếp này thấy cô sống như vậy thật tốt, không bị phiền muộn bởi những chuyện kiếp trước nữa.f

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.