Chương trước
Chương sau
“Không phải hắn ta cảm nhận được lục đạo tiên nhãn chứ?, Kỳ Vương nhìn Diệp Thành thăm dò. 

 Diệp Thành khẽ nâng chén rượu, hắn không trả lời câu hỏi của Kỳ Vương, lục đạo tiên nhãn có bí pháp chu thiên che đi, hắn tự nhận với đạo hành của Thần Tử Tiên Tộc thì cũng còn lâu mới cảm nhận được. 

 Ở phía đối diện, Thần Tử Tiên Tộc nhếch miệng cười tôi độc, trong đôi mắt thâm sâu của hắn rõ vẻ khinh miệt như thể đối với hắn Hoang Cổ Thánh Thể chỉ là một câu chuyện nực cười. 

 Thấy vậy, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn uống một chén rượu rồi lại nhét vài viên đan dược vào miệng, vì đại chiến liên tiếp, mặc dù với sức hồi phục bá đạo nhưng có muốn hồi phục cũng phải cần có thời gian. 

 Trên hư thiên, Cơ Tuyết Băng và Thần Tử Thần Tộc vẫn đang đại chiến, thiên địa mất đi sắc màu. 

 Thần Tử Thần Tộc dùng bí pháp nhất khí hoá tam thanh và lại lần nữa vượt qua giới hạn, cũng chỉ còn một mình hắn đối đầu với Cơ Tuyết Băng, trước mặt Đông Thần Dao Trì, hắn bị đánh đến mức không có cơ hội phản kháng. 

 “Đông Thần Dao Trì, quả nhiên danh bất hư truyền”, tu sĩ bên dưới xem trận chiến thốt lên kinh ngạc: “Mặc dù là Chuẩn Thánh nhưng Thần Tử Thần Tộc rõ ràng không cùng đẳng cấp”. 

 “Còn mạnh hơn cả Hoang Cổ Thánh Thể”, các lão bối Chuẩn Đế tặc lưỡi cảm thán, bọn họ vốn tưởng rằng Hoang Cổ Thánh Thể đã đủ mạnh rồi nhưng thấy sức chiến đấu của Dao Trì, bọn họ càng kinh ngạc hơn. 

 “Đến cả Hoang Cổ Thánh Thể còn không đánh lại được thì đừng nói là cô ta”, Thần Tử Long Tộc và Thần Tử Vu Tộc lần lượt day trán, “Trong cuộc tranh hùng trên con đường tìm đại Đế, cuối cùng ta chỉ là làm nền mà thôi”. 

 “Ba trăm hiệp, Thần Tử Thần Tộc đó chắc chắn sẽ bại”, Cửu Tiêu Chân Nhân lãnh đạm lên tiếng. 

 Quả nhiên, Cửu Tiêu Chân Nhân vừa dứt lời thì Thần Tử Thần Tộc đã ngã xuống khỏi hư thiên, bị một chưởng của Cơ Tuyết Băng đánh cho tới mức thần quang toàn thân tắt lịm, đến cả khí huyết và pháp lực cũng liên tiếp tản đi. 

 Lại là một cái hố sâu nhuốm máu tươi của Thần Tử Thần Tộc, lúc này hắn đã bị đánh cho không còn hình người, miệng liên tục trào máu, chỉ có ánh nhìn hung hãn vẫn hướng lên hư thiên, mang theo sự bất cam. 

 Hắn bại rồi, lại bại một cách mơ hồ, trước và sau liên tiếp bị Hoang Cổ Thánh Thể và Đông Thần Dao Trì đánh bại, trái tim mạnh mẽ của hắn, sự cao ngạo của một Thần Tử trong hắn cũng vì hai trận chiến này mà lụi tàn. 

 Cơ Tuyết Băng bay xuống, đáp bên cạnh cái hố sâu, vẫn dáng vẻ của bậc nữ thần, toàn thân không mang theo bất cứ vết thương nào, sau ba trăm hiệp mà đánh bại được cả Thần Tử Thần Tộc, cô quả thực mạnh hơn cả thánh thể một phần. 

 Đại Thánh Thần Tộc đã xông lên, lạnh lùng nhìn Cơ Tuyết Băng, khi dẫn Thần Tử Thần Tộc đi, bọn họ thật sự muốn nổi điên nhưng lại không có cái gan đó, nơi này là thánh địa Dao Trì. 

 “Còn muốn đánh nữa không?”, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng lên tiếng, giọng nói như vang vọng từ cửu tiêu. 

 Nghe lời này, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía chín tộc viễn cổ, bọn họ dừng lại ở các thần nữ thần tử, đặc biệt là nhìn các thần tử Yêu Tộc lâu hơn. 

 Thần Tử Long Tộc, Thần Tử Vu Tộc, Thần Tử Man Tộc, Thần Nữ Cổ Tộc và Thần Nữ Linh Tộc lần lượt nhướng vai, động tác như đang nói: Chúng ta vẫn tự mình biết lấy mình. 

 Lại nhìn sang phía Thần Tử Phượng Hoàng, người nào người nấy nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt khó coi, mặc dù muốn sát phạt lên trên nhưng lại không có cái gan đấy, sức mạnh của Đông Thần đã vượt qua sức dự đoán của bọn họ. 

 Sau tiếng hắng giọng lạnh lùng, Ma Tộc, Yêu Tộc, Thần Tộc, Phượng Hoàng Tộc đều lần lượt rời khỏi đây. 

 Điều đáng nói là khi bọn họ đi thì đều nhất loạt nhìn Diệp Thành ở phía cách đó không xa, trong ánh mắt rõ vẻ oán hận, bạo tàn và khát máu đến mức mà trước khi đi còn không buồn chào hắn lấy một lời. 

 “Chẳng có lễ nghĩa gì cả”, Thần Tử Long Tộc cũng đứng dậy, hắn tỏ ra hiểu lễ nghĩa hơn các thần tộc khác nên cung kính hành lễ với tiên mẫu Dao Trì: “Lần này đa tạ tiên mẫu tiếp đón”. 

 “Gửi lời hỏi thăm của ta tới Tiên Hoàng của con”, tiên mẫu Dao Trì khẽ mỉm cười ôn hoà. 

 “Tuân mệnh”, Thần Tử Long Tộc mỉm cười, xong xuôi còn không quên chớp mắt với Cơ Tuyết Băng: “Hôm nào đó nếu tiên tử Dao trì có thời gian thì chúng ta cùng uống rượu thưởng trăng nhé”. 

 “Thưởng cái gì mà thưởng, uống cái gì mà uống?”, không đợi Cơ Tuyết Băng trả lời, Thần Nữ Linh Tộc bèn kéo Thần Tử Long Tộc bước đi, “đêm nay ta có thời gian, vì sao không tìm ta nói chuyện?” 

 “Cho ta đi cùng với, ta cũng rảnh”, Thần Tử Vu Tộc vội ghé lên. 

 “Liên quan gì đến ngươi?” 

 “Nhìn bọn họ cũng thấy thuận mắt”, Diệp Thành xoa cằm, nói với giọng ý tứ, đều là Thần Tử Thần Nữ của tộc viễn cổ, phía Thần Tử Long Tộc lại hơn đứt Thần Tử Thần Tộc, chí ít thì không có mối uy hiếp khác. 

 “Bá Long Đao của nhà ta đấy, đừng làm mất”, có giọng nói vang lên vào tai Diệp Thành. 

 “Nói gì thế, là của ta mà”, Diệp Thành ho hắng, hắn biết người truyền âm đến là Thần Tử Long Tộc. 

 “Hậu Duệ Thần Tiễn, dùng xong nhớ trả”, Thần Tử Vu Tộc cũng truyền âm lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.