Chương trước
Chương sau
Không lâu sau đó, Cơ Tuyết Băng đã đi tới. 

 Trông dáng vẻ thật sự rất chăm chỉ, vừa đi vừa vùi đầu đọc sách, khi đi lướt qua Diệp Thành cô mới vô thức ngẩng đầu nhìn hắn: “Hoang Cổ Thánh Thể”. 

 Chỉ một câu nói khiến Diệp Thành sững người. 

 Nên biết rằng hắn dùng chu thiên diễn hoá che đi khí tức, cho dù là Đại Thánh cũng không thể nhìn ra huyết mạch, nhưng chỉ một Chuẩn Thánh như Cơ Tuyết Băng lại có thể nhìn ra. 

 Diệp Thành bất giác mở Tiên Luân Nhãn hắn đảo mắt nhìn bản nguyên của Cơ Tuyết Băng. 

 Đôi mắt cô rất sáng, không mang theo chút vẩn đục của bụi trần, huyết mạch hết sức bất phàm, trong giới tu sĩ có thể coi là hiếm có, lại thêm không có tiên nhãn thần nhãn, ngoài dung mạo tuyệt thế ra thì hắn thậm chí còn không thể tìm ra được bất cứ điểm gì khác thường từ Cơ Tuyết Băng. 

 Thế nhưng một tu sĩ bình thường như vậy chỉ cần nhìn là có thể nhìn ra được huyết mạch của hắn, một nữ tử bình thường như vậy lại khiến hắn có cảm giác áp lực. 

 Trong đôi mắt Diệp Thành có thêm ý tứ sâu xa, trong giới tu sĩ cùng cấp, người khiến hắn cảm thấy áp lực ngoài Hồng Trần với cảnh giới Chuẩn Thánh trước đó ra thì còn có cả Cơ Tuyết Băng chuyển kiếp trước mặt này. 

 Trông cô hết đỗi bình thường nhưng thực chất lại vô cùng mạnh, sự mạnh mẽ của cô đến từ sự bình thường đó, đã tu về nguyên trạng, đến cả một người tự nhận là cùng cấp vô địch như hắn cũng không thể nắm chắc phần thắng khi đấu với cô. 

 “Còn có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, Cơ Tuyết Băng lẩm bẩm lấy ra một bộ nghê thường mặc lên người, bộ đó rất dị thường, có thể che đi những gì mà tiên nhãn có thể thấy. 

 “Bộ nghê thường này của cô cũng không tồi”, Diệp Thành dụi mắt, bị nghê thường chiếu đến mức hoa cả mắt. 

 “Chỗ ta còn có nữa, tặng cho ngươi một bộ”, Cơ Tuyết Băng lại lấy túi đựng đồ rồi lấy thêm một bộ nghê thường ra, bộ nghê thường với tiên quang thần bí, trông hết sức huyền diệu. 

 “Sao ta có thể nhận chứ”, Diệp Thành nói rồi tự giác nhận lấy. 

 “Nếu bị người ngoài thấy thì đừng nói là ta tặng”, Cơ Tuyết Băng nói rồi lập tức quay người. 

 “Đến thì cũng đến rồi, quy vị trước đã”, Diệp Thành phất tay, gảy ra tiên quang bay vào trán Cơ Tuyết Băng, sau đó lấy ra vò rượu, nhảy lên một tảng đá. 

 Có điều, điều khiến hắn bất ngờ đó là tiếng kêu đau đớn của người chuyển kiếp không hề vang lên, không những không vang lên mà Cơ Tuyết Băng trước mặt lại như không có chuyện gì xảy ra. 

 “Nhìn nhầm rồi, không phải người chuyển kiếp?”, Diệp Thành thẫn thờ, hắn lại lần nữa bấm tay tính toán, sau một lát thì mới thu lại thần thông nhìn Cơ Tuyết Băng từ đầu tới chân, “không sai mà!” 

 “Tiên quang kí ức quá hạn rồi”, lòng thầm nhủ vậy rồi Diệp Thành lại tìm cho sự tình khác thường này một lí do, sau đó hắn lại gảy ra thêm một luồng tiên quang khác. 

 Thấy tiên quang bay tới, Cơ Tuyết Băng giơ tay, luồng tiên quang thứ hai còn chưa bay vào trán đã bị hai ngón tay của cô kẹp chặt lại, sau đó cô nhìn nó với ánh mắt hiếu kì, “đây là gì?” 

 Diệp Thành ngỡ ngàng, hắn cất vò rượu đi, nhảy xuống khỏi tảng đá, nhìn Cơ Tuyết Băng với nét mặt khó hiểu, hắn đã tìm thấy bao nhiêu người chuyển kiếp, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện tình trạng như Cơ Tuyết Băng. 

 Diệp Thành vô thức mở tiên nhãn, hắn cố gắng ngưng tụ đồng lực nhìn vào thần hải của Cơ Tuyết Băng nhưng đạo tiên quang đầu tiên vẫn bay lượn trong thần hải, không biết đang làm gì. 

 “Chuyện gì thế này?”, cho dù với khả năng của Diệp Thành cũng không khỏi to ra khó hiểu mãi gãi đầu. 

 “Lại dùng tiên nhãn với ta”, Cơ Tuyết Băng bóp nát tiên quang kí ức, cô chỉ vào trán mình, khắc hoạ ra một đạo tiên văn rồi lại khiến tiên nhãn của Diệp Thành hoa cả lên. 

 “Tiên pháp của cô cũng không tồi”, Diệp Thành lại dụi mắt, mắt trái của hắn tối sầm cả lại. 

 “Không thể tặng ngươi được”, Cơ Tuyết Băng lại đeo gùi sách, ôm sách rời đi. 

 “Gặp ma sao?”, Diệp Thành lắc lắc đầu, hắn cũng đi theo, vả lại trong tay còn có thêm một cái túi gai to, hắn muốn cho Cơ Tuyết Băng vào trong này, xong xuôi thì tìm một nơi nào đó vắng vẻ không người và từ từ nghiên cứu, ít nhất thì để biết vì sao tiên quang kí ức của hắn không có tác dụng với cô. 

 Có điều, hắn đã đánh giá thấp Cơ Tuyết Băng, còn chưa kịp đụng tay thì cô đã biến mất tăm mất tích, khi hiện thân lại lần nữa đã ở cách đó tám nghìn trượng như thể biết Diệp Thành sắp bắt mình nên lại tiếp tục dịch chuyển. 

 Này! 


 Diệp Thành với sự tự tin vốn có nên tỏ ra vô cùng sung sức, nhưng sự thực lại khiến hắn phải bối rối, hắn đã bị Cơ Tuyết Băng bỏ xa, càng đuổi theo càng bị bỏ xa. 

 Ừm? 

 Khi đang đuổi theo, Diệp Thành nhướng mày nhìn về một hướng trong hư thiên. 

 Nơi đó có một con lừa đang chạy, tứ chi di chuyển vang lên tiếng lộp cộp, nó chạy đi khiến hư thiên rung chuyển, trên cổ còn đeo một cái chuông vang lên âm thanh leng keng vui tai.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.