Không lâu sau đó, Cơ Tuyết Băng đã đi tới.
Trông dáng vẻ thật sự rất chăm chỉ, vừa đi vừa vùi đầu đọc sách, khi đi lướt qua Diệp Thành cô mới vô thức ngẩng đầu nhìn hắn: “Hoang Cổ Thánh Thể”.
Chỉ một câu nói khiến Diệp Thành sững người.
Nên biết rằng hắn dùng chu thiên diễn hoá che đi khí tức, cho dù là Đại Thánh cũng không thể nhìn ra huyết mạch, nhưng chỉ một Chuẩn Thánh như Cơ Tuyết Băng lại có thể nhìn ra.
Diệp Thành bất giác mở Tiên Luân Nhãn hắn đảo mắt nhìn bản nguyên của Cơ Tuyết Băng.
Đôi mắt cô rất sáng, không mang theo chút vẩn đục của bụi trần, huyết mạch hết sức bất phàm, trong giới tu sĩ có thể coi là hiếm có, lại thêm không có tiên nhãn thần nhãn, ngoài dung mạo tuyệt thế ra thì hắn thậm chí còn không thể tìm ra được bất cứ điểm gì khác thường từ Cơ Tuyết Băng.
Thế nhưng một tu sĩ bình thường như vậy chỉ cần nhìn là có thể nhìn ra được huyết mạch của hắn, một nữ tử bình thường như vậy lại khiến hắn có cảm giác áp lực.
Trong đôi mắt Diệp Thành có thêm ý tứ sâu xa, trong giới tu sĩ cùng cấp, người khiến hắn cảm thấy áp lực ngoài Hồng Trần với cảnh giới Chuẩn Thánh trước đó ra thì còn có cả Cơ Tuyết Băng chuyển kiếp trước mặt này.
Trông cô hết đỗi bình thường nhưng thực chất lại vô cùng mạnh, sự mạnh mẽ của cô đến từ sự bình thường đó, đã tu về nguyên trạng, đến cả một người tự nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654945/chuong-2039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.