Chương trước
Chương sau
Nỗi đau đớn đó hắn thấu hiểu hơn bất kì ai, hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy cảnh tượng thê lương: Chiến thần Bát Hoang với mái tóc bạc trắng lưng đầy thương thế bước trên con đường cải đạo nghịch thiên, chỉ hi vọng hậu thế có được tương lai, cho dù là mất đi cả kí ức quý giá nhất. 

 Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, thổi bay mái tóc của Hồng Trần, cũng khiến Diệp Thành tỉnh táo hơn. 

 Diệp Thành quay người, hắn tĩnh lặng nhìn tinh không vời vợi, trong lòng định sẵn phải tới thánh địa Dao Trì, nói không chừng còn có thể gặp được Sở Linh Ngọc, cô ta chính là đồ đệ của Chư Thiên Kiếm Thần, tám phần sẽ tới đó, nếu như vận may tốt thì còn có thể gặp được Chung Tiêu, Hồng Trần Tuyết. 

 Đây chính là tình yêu vượt thời gian, cho dù là Sở Linh Ngọc hay Chung Tiêu và Hồng Trần Tuyết thì hắn cũng mong muốn đem hi vọng này tới bọn họ, chỉ mong bọn họ có thể viết tiếp mối tình trong chốn hồng trần này. 

 Không biết tới bao giờ Diệp Thành mới quay người, hắn khoanh chân ngồi bên cạnh Hồng Trần, tĩnh lặng nhắm mắt. 

 Màn đêm vẫn vô cùng yên tĩnh. 

 Ánh sao lấp lánh chiếu xuống hai người. 

 Không ai có thể ngờ rằng Diệp Thành của hai thời không lại có thể ngồi trong cùng một tiểu viên dưới bầu trời đêm yên tĩnh này, một người thần trí rõ ràng, một người đờ đẫn, nhưng sự tồn tại của bọn họ lại là lời giải thích cho chặng đường đầy bi thương, nghịch thiên cải đạo, đi mãi đi mãi rồi cũng già đi. 

 Thời gian vẫn không ngừng tổi, qua một sớm mai lại tới buổi đêm yên tĩnh. 

 Dưới ánh trăng, cơ thể Hồng Trần khẽ run lên, tiên quang rực rỡ bao quanh thân thể. 

 Diệp Thành giật mình xực tỉnh, hắn quay đầu sang, chỉ thấy tiên quang trên cơ thể Hồng Trần choán lấp đôi mắt, cho dù với tu vi của hắn thì trước mắt cũng tối tăm, thần hải ong ong. 

 Khi hắn tỉnh táo lại thì chỉ thấy cảnh tượng kinh người, Hồng Trần bị phong cấm đã đứng dậy, ông ta không hề bị phong cấm nữa, cả cơ thể tắm dưới ánh sao trông vô cùng lấp lánh. 

 Nhưng cảnh tượng kinh người không chỉ có thế mà là tu vi của Hồng Trần đã tiến tới cảnh giới Thánh Nhân. 

 Diệp Thành kinh ngạc, từ Chuẩn Thánh tới Thánh Nhân cần phải độ thiên nhân ngũ suy nhưng Hồng Trần lại có thể thành Thánh, cái gọi là thiên nhân ngũ suy đối với ông ta mà nói chẳng qua cũng chỉ để cho có. 

 Hồng Trần di chuyển, nhấc chân sải bước ra khỏi tiểu viên. 

 Thấy vậy, Diệp Thành cũng thi triển Thúc Địa Thành Thốn đi theo, hắn giơ tay ra muốn kéo lấy Hồng Trần. 

 Thế nhưng tốc độ của hắn vẫn chậm hơn, bàn tay còn chưa chạm tới cơ thể Hồng Trần thì Hồng Trần đã đi cách đó tám nghìn trượng, hắn chỉ có thể bắt được tàn ảnh của Hồng Trần. 

 Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn lập tức di chuyển tiếp, đôi mắt xa xăm nhìn về Hồng Trần phía trước, Hồng Trần đi một bước hắn đi theo một bước, chỉ sợ không để ý là mất dấu. 

 Cảnh tượng tiếp theo lại càng dị thường hơn, cơ thể Hồng Trần lúc hư ảo, lúc biến thành thực, mỗi lần bước đi đều kéo khoảng cách xa hơn rất nhiều, cho dù với tốc độ của Diệp Thành cũng không thể đuổi kịp, không lâu sau đó, hắn đã bị bỏ xa. 

 Thế rồi, cả hai người một trước một sau giống như tiên quang, giống như thần mang vút qua núi non sông ngòi, bay qua u cốc thương nguyên, tạo cho tinh không nơi này thêm phần rực rỡ. 

 Có thể thấy, tốc độ mà Diệp Thành vẫn luôn tự hào lại bị Hồng Trần trấn áp hoàn toàn, cả chặng đường đuổi tới đây khoảng cách của bọn họ không những không gần lại mà ngược lại còn xa dần. 

 Ba ngày, tròn ba ngày trời cả hai người không hề ngừng nghỉ, vượt qua sơn hà cả hàng chục triệu dặm, cho dù với khí huyết dồi dào của Hoang Cổ Thánh Thể như Diệp Thành thì cũng trở nên thiếu hụt. 

 Thấy khoảng cách với Hồng Trần càng lúc càng xa, đôi mắt Diệp Thành chợt đỏ ngầu, hắn chưa từng cảm thấy đuổi theo ai mà khó khăn đến vậy, Hồng Trần thật sự quá dị thường, mặc dù vẫn luôn trong tầm mắt của hắn nhưng như thể xa vời vợi, có thể thấy mà không thể chạm tới. 

 Cho tới đêm thứ tư, Diệp Thành mới dừng chân thở dốc. 

 Hắn không phải vì mệt mà dừng, mà vì không còn thấy tung tích của Hồng Trần ở phía trước nữa, đuổi theo mấy ngày đêm không ngừng nghỉ, Diệp Thành không còn thấy bất cứ khí tức nào của Hồng Trần nữa, như thể ông ta bốc hơi khỏi thế gian này vậy. 

 Chết tiệt! 

 Diệp Thành mắng chửi, hắn nuốt một viên đan dược rồi đi về một hướng tìm kiếm, cả chặng đường tìm kiếm, hắn lan toả thần thức ra vô tận. 

 Nhìn từ xa, đó là một thư sinh đeo theo gùi sách như thể đang vào kinh dự thi và đi qua ngọn núi này, vả lại trông bộ dạng còn hết sức cần mẫn, trong tay cầm theo cổ thư, vừa đi vừa lật giở. 

 Thư sinh đó trông có phần yếu đuối, thậm chí có thể nói là dáng người nhỏ bé, trông chẳng khác gì nữ nhân, hoặc có thể nói đó là một thư sinh nữ giả trang nam. 

 “Luân hồi từ kiếp trước tới kiếp này mà vẫn thích giả trang nam sao?”, Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo bao nỗi bể dâu, cũng mang theo bao nỗi niềm như nhớ lại chuyện từ rất lâu rồi. 

 “Diệp Thành, nếu có kiếp sau thì huynh có nguyện viết nên chuyện tình với muội không?”, nhìn thư sinh kia, bên tai Diệp Thành chợt vang lên lời thủ thỉ, ở Đan Thành cách đây hai trăm năm về trước, đó là một nữ tử phong hoa tuyệt đại, cô tên là Cơ Tuyết Băng, chính là người cuối cùng chắn trước người hắn trong trận chiến với Thiên Ma, cũng là nữ tử cuối cùng bỏ mạng trong vòng tay hắn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.