Chương trước
Chương sau
Trong tiếng bàn tán xôn xao, ba bóng hình lần lượt phun ra máu ngã nhào giữa hư không. 

 Rõ ràng đó chính là Thần Tử Thái Thanh, Chí Tôn Thần Tử và Phiếu Miểu Thần Tử, bọn họ lúc này đã trở thành người đẫm máu khiến đại địa xuất hiện ba cái hố lớn và đã không còn ra hình người nữa, cả ba liên thủ nhưng cuối cùng lại thất bại. 

 Lại nhìn lên thiên tiêu, chỉ còn lại một mình Diệp Thành đứng đó sừng sững như chiến thần, ngạo nghễ giữa đất trời. 

 A....! 

 Tiếng gào thét phẫn nộ vang vọng khắp chư thiên, đó là phía Thần Tử Thái Thanh, bọn chúng nằm trong hõm sâu, đôi mắt đỏ ngầu, chúng không cam tâm, muốn đứng dậy chiến tiếp nhưng lực bất tòng tâm. 

 Bại rồi, cả ba hợp lực vẫn là bại, những kẻ cao ngạo như chúng không thể chấp nhận nổi sự thật tàn khốc này, sự thất bại của ngày hôm nay được định sẵn cuối đời chúng không thể nào đạt được tới đỉnh phong cao nhất trên con đường tu đạo. 

 Ta đã nói đừng đụng đến ta rồi! 

 Diệp Thành liếc nhìn xuống phía dưới sau đó di chuyển, vì sát trận tuyệt sát hư thiên của Thái Thanh Cung đã đánh tới, choán lấp khắp thiên địa, trận dung khổng lồ, đủ để có thể tiêu diệt cả một Chuẩn Thánh Vương. 

 Thế nhưng mặc dù đòn công kích của Thái Thanh Cung mạnh nhưng lại không thể đánh trúng Diệp Thành, ngược lại còn khiến hư thiên nứt lìa, một vùng thiên địa đang yên ổn mà bỗng chốc trở nên hỗn loạn. 

 Khốn kiếp! 

 Thánh Nhân của Thái Thanh Cung đi trước tiền trạm, sát phạt tới từ tứ phương sau đó là cấp bậc Chuẩn Thánh và cấp bậc cảnh giới Hoàng nhiều vô số, bóng người đông như nêm nhấn chìm cả thiên địa như muốn thôn tính tiêu diệt Diệp Thành. 

 Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn nhanh chóng bỏ trốn, tung ra một chưởng mở đường máu, tung hoành rong biển người như chốn không người, chỉ cần có kẻ nào chặn đường đều bị tiêu diệt, máu tươi nhuốm đỏ thương không. 

 Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó chính là Thánh Nhân mặc áo đen biết dịch thiên hoán địa của Thái Thanh Cung. 

 Đó là một nhân tài, nếu đem về nghiên cứu kĩ thì nói không chừng còn có thể moi thêm bí pháp của tông môn nào khác, giống như thần thông dịch thiên hoán địa nghịch thiên, hắn thực sự rất thích. 

 Long Gia và Tử Huyên đều thông thạo bí pháp dịch thiên hoán địa, năm xưa khi còn ở Đại Sở hắn rất muốn học nhưng không kịp, Thiên Ma đánh tới, và cứ thế cách trở cả hai trăm năm chưa được thực hiện. 

 Bí pháp này cũng giống với Thúc Địa Thành Thốn, tiên nhãn không thể nào phục chế, nếu trách thì chỉ có trách bí pháp này quá huyền diệu, cần thời gian lâu dài để giác ngộ, nhưng ít nhất cũng cần có người dẫn đường. 

 Hiện giờ Thánh Nhân áo đen kia là người dẫn đường, khó lắm mới bắt được một người, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. 

 Thế rồi chín Thánh Nhân xông đến, hợp sức ngự động một cái gương đồng, đó là một thánh vương binh, uy lực mạnh mẽ, vừa được tế ra liền khiến cửu tiêu chấn động. 

 Diệp Thành không nói gì, hắn cũng không dám khinh xuất đối đầu, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn né qua đòn tuyệt sát chí mạng. 

 Chín Thánh Nhân suýt chút nữa ói ra máu, đòn công kích của bọn họ chính là đòn tuyệt sát ngắm chuẩn Diệp Thành, tên này lại như con chuột, len lỏi khắp trời, có đánh thế nào cũng không trúng. 

 Cũng giống với bọn họ, những tu sĩ mạnh cấp Thánh Nhân khác của Thái Thanh Cung cũng vô cùng phẫn nộ, cứ thế phun ra máu. 

 Người đông cũng có cái hại, chớp mắt đã để biến mất, chúng khó lắm mới đuổi kịp, còn chưa kịp chiến đã lại bỏ chạy, vả lại còn chạy rất nhanh. 

 Hiện giờ cả thiên địa chỉ có cảnh tượng này là dị thường, trong đám người đen kịt, Diệp Thành giống như một đạo lưu quang xuyên qua chỗ này đến chỗ khác, giống như đang xe chỉ luồn kim vậy. 

 Tu sĩ tứ phương tặc lưỡi, Hoang Cổ Thánh Thể với khả năng chiến đấu bá đạo, tốc độ này cũng vô cùng cái thế, gần hai trăm nghìn người không thể nắm bắt được vị trí của hắn. 

 Chạy đi đâu? 

 Khi tu sĩ tứ phương tặc lưỡi thì ở một vùng trong thiên địa vang lên tiếng gằn giọng của Diệp Thành. 

 Hắn sát phạt đến vô cùng hung hãn, cuối cùng sát phạt đến vị trí cách Thánh Nhân áo đen không xa, đôi mắt như ngọn lửa rực cháy loé lên tiên mang, cứ thế nhìn chằm chằm vào Thánh Nhân áo đen, khoá chặt mục tiêu. 

 Thấy vậy, Thánh Nhân áo đen cau mày, đôi mắt nheo lại, hắn rất cảnh giác, lão ta biết mục tiêu của Diệp Thành chính là mình, nếu không thì người của Thái Thanh Cung đông như vậy sao lại đuổi theo hắn. 


 Chặn hắn lại! 

 Thánh Nhân áo đen phẫn nộ, chỉ quan tâm tới việc bỏ trốn, liên tục xông về phía những người khác. 

 Mệnh lệnh của Thánh Nhân không ai dám phản kháng, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung lần lượt xông tới, người tung chưởng ấn, người tung quyền ảnh, người dùng pháp khí, người dùng sát trận, ngưng tụ thành cả biển lớn sục sôi. 

 Diệp Thành mở ra phòng ngự dị tượng, vung kiếm Xích Tiêu, trảm diệt một phương, cứ thế đuổi theo Thánh Nhân áo đen kia.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.