Chương trước
Chương sau
Đây là Huyền Hoang Tinh Hải, mọi người đều biết sự quái dị của nó, tu vi dưới cấp Chuẩn Đế sẽ bị nó khống chế pháp lực vô điều kiện, đừng nói là bay, đến bơi trong biển cũng khó, Diệp Thành rõ ràng là Chuẩn Thánh nhưng lại có thể bay trong tinh hải. 

 “Nghe nói vừa nãy các ngươi đánh đã lắm”, Diệp Thành lên tiếng, nói xong còn hà hơi lên gậy lang nha, dùng tay áo lau gậy: “Đổi lại ta đánh xem thế nào”. 

 “Đánh, đánh cho ta”, Ân Trọng giơ kiếm lên chỉ vào Diệp Thành từ xa, tuy ông ta không biết vì sao Diệp Thành không bị tinh hải khống chế nhưng ông ta biết hắn không phải Chuẩn Đế, chỉ là Chuẩn Thánh. 

 Theo mệnh lệnh, dù là Thái Thanh Cung hay Bái Nguyệt Thần Giáo, gần năm trăm thuyền chiến, pháo đài đồng loạt nhắm vào hư thiên, khôi phục thần uy bắn ra thần mang bá đạo vô song. 

 Diệp Thành cười khẩy, thi triển Thúc Địa Thành Thốn thoáng chốc né tránh, sau đó hắn vung gậy lang nha đập từ trên trời xuống, cực kỳ hung hãn, gậy lang nha khi hạ xuống lập tức trở nên to lớn cả trăm trượng. 

 Lập tức, một chiếc thuyền chiến của Thái Thanh Cung đã bị một gậy đập vỡ, tu sĩ tứ phương sợ hãi biến sắc. 

 “Khốn kiếp!” 

 Ân Trọng gầm thét, điên cuồng vung sát kiếm, một lần nữa hạ lệnh tấn công. 

 Chỉ là, tuy thuyền chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo nhiều, pháo đài cũng khốc liệt nhưng không bắn trúng Diệp Thành một đòn nào, chỉ trách thân pháp của Diệp Thành quá quỷ dị khó đoán, pháo đài cũng không theo kịp tốc độ của hắn. 

 Bùm! Rầm! 

 Diệp Thành liên tục ra tay, mỗi lần vung gậy đều có một chiếc thuyền chiến bị đánh chìm, nhanh gọn mà dứt khoát, chỉ trong mười giây ngắn ngủi đã có bảy tám chiếc thuyền bị tên này đập thành đống sắt vụn. 

 Tiếng hét thảm thiết vang lên hoà cùng âm thanh đùng đoàng, hết đợt này đến đợt khác, máu nhuộm đỏ cả tinh hải. 

 Lần này sắc mặt Ân Trọng cực kỳ khó coi, sự kỳ lạ của Diệp Thành vượt xa tưởng tượng của ông ta, không chỉ vì không bị tinh hải không chế, mà còn vì thực lực của hắn, chỉ là cấp Chuẩn Thánh thôi nhưng sức chiến đấu lại cực mạnh, có thể làm cho Bái Nguyệt Thần Giáo trời đất đảo lộn, ông ta có lý do tin rằng Diệp Thành là một kẻ cấp yêu nghiệt. 

 “Rút!” 

 Không cần suy nghĩ nhiều, Ân Trọng lập tức hạ lệnh, đối phương không bị tinh hải khống chế, sức chiến đấu quá hung hãn bá đạo, lại có thân pháp thần bí, nếu đánh tiếp có thể toàn quân sẽ bị xoá sổ. 

 Ông ta vẫn rất tinh tường, nếu tinh hải đã không khống chế được Diệp Thành, vậy thì tới Huyền Hoang Đại Lục, chỉ có lên lục địa bọn họ mới không bị tinh hải khống chế, có thể phát huy hết sức chiến đấu của mình. 

 Vì thế gần năm trăm thuyền chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo cùng lúc rút lui, nguyên thạch bốc cháy, phương hướng vô cùng chính xác, đó là Huyền Hoang Đại Lục. 

 “Đi?” 

 Diệp Thành cười lạnh lùng, lập tức đuổi theo, chiếc thuyền chiến ở cuối lập tức bị đập vỡ tại chỗ. 

 Mặc dù vậy, Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Tinh cũng không dám ham chiến, liều mạng chạy trốn. 

 Phía sau không ngừng vang lên tiếng ầm ầm, mỗi tiếng ầm như vậy là lại có một thuyền chiến bị Diệp Thành tiêu diệt. 

 Đây là một khung cảnh kinh thiên động địa, có thể nói là coi trời bằng vung, ở Huyền Hoang Tinh Hải, gần năm trăm thuyền chiến mà lại bị một Chuẩn Thánh đuổi đánh, cảnh tượng này chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy sợ rồi. 

 “Lai lịch của người đó là gì vậy?”, tu sĩ tứ phương cũng lái thuyền đuổi theo: “Không bị Huyền Hoang Tinh Hải khống chế, còn cả sức chiến đấu của hắn nữa, quá đáng sợ”. 

 “Chư Thiên Vạn Vực không thiếu người tài chuyện lạ, người này là một trong những kẻ quái thai”. 

 “Sự tồn tại ở cấp độ yêu nghiệt”. 

 “Lão phu tu đạo hơn hai nghìn năm cũng chưa thấy người nào kỳ quái như hắn, cũng chưa từng thấy Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo phải chật vật thế này bao giờ, gần năm trăm thuyền chiến bị đuổi đánh, đúng là lợi hại”. 

 “Rút, mau rút”, trong những tiếng bàn tán không ngớt, phía Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo liên tục hét lớn, nhưng cũng không ngăn được việc thuyền chiến liên tiếp bị đánh chìm. 

 “Khốn nạn”, Ân Trọng lại giận dữ quát lên, khuôn mặt già nua méo mó vặn vẹo như ma quỷ, nhục nhã, quá nhục nhã, ông ta đường đường là Chuẩn Thánh Vương, dẫn đầu gần năm trăm thuyền chiến mà lại bị một Chuẩn Thánh đuổi đánh, từ khi tu đạo đến nay, ông ta chưa bao giờ mất mặt như thế này. 

 Diệp Thành làm như không nghe thấy tiếng hét của Ân Trọng, hắn vác gậy lang nha khổng lồ đuổi giết, đuổi kịp chiếc thuyền nào là không nói hai lời lập tức vào việc, cực kỳ hung tợn. 

 “Đánh, đánh đến chết luôn đi!” 

 Tiểu Linh Oa trong Hỗn Độn Thần Đỉnh hét lên ầm ĩ, nhìn Diệp Thành thi triển thần uy mà hắn ta cũng vô cùng phấn khích, vẻ mặt háo hức muốn thử, tư thế như muốn lao ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh đánh một trận. 

 Bùm! Rầm! 

 Ân Trọng có thể nghĩ tới sao Diệp Thành lại không nghĩ tới, một khi rời khỏi Huyền Hoang Tinh Hải này, tình huống sẽ khác, không có sự khống chế của tinh hải, hắn không thể dễ dàng xử lý đối phương. 

 Do vậy, đám Ân Trọng bay nhanh, Diệp Thành cũng điên cuồng vọt tới. 

 Họ đang tranh giành thời gian, để xem ngươi bắn chìm được chúng ta trước hay chúng ta chạy tới được bờ bên kia trước. 

 Lại nhìn đến thuyền chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo, Diệp Thành như một tên súc sinh, đánh phá liên tục suốt chặng đường, bây giờ thuyền chiến chỉ còn lại chưa tới một trăm chiếc, hơn nữa rất nhiều chiếc đều đã bị tàn phá nghiêm trọng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.