Chương trước
Chương sau
“Đánh cho ta”, tiếng hét của Ân Trọng chấn động tinh hải. 

 “Không cần quan tâm sống chết”, Bái Nguyệt Thánh chủ cũng giận dữ hét lên, tiếng hét còn cao hơn cả Ân Trọng. 

 Không cần hai người hạ lệnh, thuyền chiến pháo đài của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo cũng đã nhắm chuẩn vùng tinh hải mà Diệp Thành và Tiểu Linh Oa rơi xuống, thần mang huỷ diệt lần lượt bắn ra. 

 Vùng tinh hải đó bị bắn đến mức sóng biển dâng cao, Tiểu Linh Oa vẫn đang vùng vẫy trong nước lập tức bị nhấn chìm, đường đường là Bá Vương Long, rơi xuống tinh hải cũng chỉ như người phàm, sức tay trói gà không chặt. 

 Tiểu Linh Oa bất lực, bị cuốn vào sóng chìm xuống đáy biển, hắn ta đã cảm nhận được hơi thở của cái chết. 

 Nhưng lúc này trong nước chợt có một bàn tay màu vàng to lớn đưa ra, cứu hắn ta khỏi đó, trong ánh sao sáng ngời, Tiểu Linh Oa mơ hồ nhìn thấy người ấy, chẳng phải chính là Diệp Thành sao? 

 Ngay lập tức, Tiểu Linh Oa trợn mắt, rõ ràng nhìn thấy pháp lực tản ra và cả khí huyết đang phun ra từ trong cơ thể Diệp Thành, đây đâu giống như người pháp lực bị khống chế, rõ ràng hắn không sao cả! 

 Hắn ta choáng váng, cùng rơi xuống nước, lão tử sắp chết đuối đến nơi mà sao ngươi lại chẳng hề hấn gì? 

 Diệp Thành cười tươi không giải thích, đưa hắn ta vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, phong ấn trong thần hải. 

 Sau khi cứu được Tiểu Linh Oa, Diệp Thành bay vụt đi trong biển như một tia thần mang, bay thẳng về phía thuyền chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo, gậy lang nha màu vàng rực rỡ trong tay hội tụ sức mạnh vô tận. 

 Trên mặt biển, gần năm trăm thuyền chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo vẫn đang bắn phá, dường như phải phá huỷ vùng tinh hải này mới chịu thôi, bọn chúng đã phẫn nộ tới cực điểm, tên nào tên nấy như bị hắt máu gà. 

 “Thế này là thế nào?”, động tĩnh lớn như vậy khiến những người lái thuyền chiến đi qua nhìn thấy đều sững sờ: “Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo phát điên gì thế, năm trăm thuyền chiến đang đánh gì vậy?” 

 “Lão phu bấm đốt tay rồi, khả năng là đang đánh cá, muốn mang về hầm canh cá đấy”, một ông lão thầy bói hèn mọn vuốt râu: “Đội hình lớn thế này, lão phu đánh giá cao bọn chúng đấy”. 

 “Đừng khiến người khác hiểu lầm”, có người nói: “Ta nghe nói vừa nãy Bái Nguyệt Thần Giáo và Thái Thanh Cung mới bắn phá đánh chìm một thuyền chiến cấp Thánh binh, bây giờ chắc đang bắn người dưới nước đấy”. 

 “Vậy phải hận đến mức nào chứ! Người ta đã rơi xuống nước rồi mà vẫn đánh, không lấy nguyên thạch của người ta luôn đi?” 

 “Đánh, đánh cho lão phu”, khi bốn phía đang bàn tán xôn xao thì Ân Trọng và Bái Nguyệt Thánh chủ lại làm như không nghe thấy gì, hai người họ người này hét to hơn người kia, giống như hai con chó điên. 

 Không biết qua bao lâu mới thấy tiếng đùng đoàng biến mất. 

 Gần năm trăm thuyền chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo cuối cùng cũng ngừng công kích, người trên thuyền đứng đó theo dõi nhưng chưa thấy bóng dáng Diệp Thành và Tiểu Linh Oa nổi lên lần nào. 

 “Chắc là đã bị bắn thành tro rồi”, có người lên tiếng: “Không bị bắn thành tro thì cũng sẽ bị nhấn chìm chết đuối thôi”. 

 “Đây là cái giá phải trả cho việc đụng đến Bái Nguyệt Thần Giáo chúng ta”, Bái Nguyệt Thánh chủ lạnh lùng nói. 

 “Bái Nguyệt, không ở yên tại Bái Nguyệt Cổ Tinh của ngươi đi, sao lại tới Huyền Hoang Tinh Hải?”, Ân Trọng nhìn Bái Nguyệt Thánh chủ: “Còn điều động đội hình thuyền chiến cổ lớn thế này nữa”. 

 “Không giấu gì các lão, lần này chúng ta tới là để đuổi giết hai tên đó”, Bái Nguyệt Thánh chủ vội trả lời với vẻ mặt cung kính, ngưng tụ rất nhiều chuyện thành thần thức rồi truyền cho Ân Trọng. 

 Ân Trọng xem thần thức xong khuôn mặt già nua đột nhiên tối sầm lại, ông ta lạnh giọng quát: “Đường đường là Bái Nguyệt Thần Giáo mà lại bị hai Chuẩn Thánh làm cho long trời lở đất, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy?” 

 “Các lão minh giám, chúng ta… hửm?”, Bái Nguyệt Thánh chủ còn chưa nói xong bỗng thấy mặt biển tĩnh lặng dậy lên sóng trào, sau đó một con thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo bị nhấn chìm ngay tại chỗ. 

 Ông ta vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng rồng gầm khoáng thế vọng lại từ dưới đáy biển tinh hải, hùng hồn mà bá đạo. 

 Sau đó tinh hải lại dậy sóng, một con thần long màu vàng lao ra khỏi mặt biển, hoá thành hình người mờ ảo trên cửu tiêu, kẻ đó ngậm cây tăm trong miệng, tay cầm gậy lang nha. 

 Dưới sự chú ý của mọi người, bóng người mờ ảo dần lộ rõ, đó chẳng phải Diệp Thành sao? 

 “Sao… Sao có thể như vậy?”, nhìn thấy Diệp Thành, mắt Ân Trọng lồi lên, nhìn hư thiên với vẻ khó tin, không chỉ ông ta mà Bái Nguyệt Thánh chủ, người của Bái Nguyệt Thần Giáo, người của Thái Thanh Cung, tu sĩ bốn phương đều chấn động, không dám tin đây là sự thật.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.