Chương trước
Chương sau
Tinh không rung chuyển dữ dội, bị biển lôi tạo thành từ từng tia sấm sét bao phủ, uy lực hủy diệt lan tràn. 

 Tu sĩ bốn phương một lần nữa lui về phía sau, biển lôi càng lúc càng mở rộng, mọi người đều sợ tan thành tro bụi dưới sự ảnh hưởng của sấm sét này. 

 Diệp Thành tắm trong biển lôi, toàn thân nhuốm đầy máu Thánh, hắn dùng thân mình chống lại từng tia sấm, cảnh tượng ấy khiến mọi người nhìn mà giật mình, nếu là bọn họ sợ rằng đã sớm bị tiêu diệt. 

 Bà già lưng gù càng thê thảm hơn, thân thể già nua đã bị đánh nát không chỉ một lần, đạo tắc bị tổn hại, không chỉ công kích của Diệp Thành mà còn có biển lôi trên trời cũng khiến bà ta khó mà chống lại. 

 Diệp Thành di chuyển một bước lớn, tới nơi cách bà già lưng gù một trăm trượng, một chưởng kinh thế lăng thiên giáng xuống. 

 Bà già lưng gù run rẩy rồi đột ngột xoay người, chưởng ấn có Âm Nguyệt thần thông diễn hoá, một chưởng cứ thế tung ra. 

 Ầm! 

 Đòn công kích ấy cực mạnh nhưng Diệp Thành vẫn không nhúc nhích, còn bà già lưng gù cấp bậc Thánh Nhân thì lại bay ngược ra ngoài, cánh tay bê bết máu, còn chưa rơi xuống đất mà cơ thể đã bị sấm sét tàn phá. 

 Cùng lúc đó Diệp Thành cũng bị thương, liên tiếp bị lôi kiếp đánh trúng. 

 Dù sao đây cũng là lôi kiếp của hắn, dù có ai bị động ứng kiếp hay không thì hắn đều phải chịu sấm sét từ thiên kiếp, hơn nữa sấm sét sẽ càng lúc càng mạnh, tia này mạnh hơn tia kia, đây cũng là lý do hắn không thể tiêu diệt được bà già lưng gù ngay tức khắc, hắn còn phải phân tâm chống lại thiên kiếp. 

 Phá! 

 Sau khi đứng vững lại, Diệp Thành giơ tay lên trời, phá hết sấm sét đang giáng xuống, một lần nữa đuổi giết lão già lưng gù. 

 “Ngươi thật sự không chết không chịu thôi à?” 

 Thấy Diệp Thành đuổi theo, bà già lưng gù giận dữ hét lên, cũng giống như lão già lưng gù lúc trước, bị tên điên Diệp Thành này dồn ép phát điên, muốn trốn cũng không được, chưa giết được thì hắn chưa chịu thôi. 

 Diệp Thành không nói gì, chỉ đáp lại bằng một đòn tấn công mạnh mẽ nhất, một chưởng phá tan tinh không tám trăm trượng. 

 Giết! 

 Bà già gù thật sự bị ép phải nổi điên, thấy mình không thoát được bèn quay người lại, một lần nữa thiêu đốt bản nguyên, sử dụng bí thuật cấm kỵ, thần thông cường đại liên tục xuất hiện, tinh không rung chuyển kịch liệt. 

 Diệp Thành mạnh hơn hẳn bà ta, thần huy rực rỡ toả ra quanh người hắn còn chói mắt hơn cả thiên kiếp, trông hắn lúc này như chiến thần hoàng kim. 

 Bà già lưng gù lùi lại, liên tục lùi về phía sau. 

 Dù bà ta là Thánh Nhân đã thoát tục cũng không tránh được số phận, bị một chưởng của Diệp Thành tiêu diệt mất nguyên thần. 

 Nhìn cảnh tượng đẫm máu này, tu sĩ tứ phương đều tặc lưỡi cảm thán, đường đường là Thánh Nhân mà lại bị giết như thế. 

 Trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng sợ hãi tái mặt, trong ký ức của cô, chưa từng có ai dám đuổi giết Thánh Nhân trong lôi kiếp, trong ký ức của cô cũng chưa từng có người nào xuất sắc như Diệp Thành. 

 Trong giây lát cô chợt thất thần, một cảm giác quen thuộc bỗng xuất hiện. 

 Bùm! Rầm! 

 Sự thất thần của cô cuối cùng cũng bị từng tiếng nổ cắt ngang, khiến cô vô thức nhìn ra thế giới bên ngoài. 

 Bà già lưng gù đã bị tiêu diệt, Diệp Thành đang tập trung chống lại thiên kiếp, thật sự là một chiến thần bá đạo khiến người khác phải run sợ, hắn vẫn tắm trong sấm sét, một đường đi thẳng lên trên, hễ có sấm sét giáng xuống là đều bị hắn tiêu diệt, dường như thiên kiếp trong mắt hắn chỉ là vật trang trí. 

 Không chỉ Thượng Quan Ngọc Nhi chấn động mà các tu sĩ cũng chấn động, họ chưa thấy người nào độ kiếp mà cũng mạnh thế này. 

 Bùm! 

 Tinh không vời vợi rung chuyển, Diệp Thành lao vào hư vô, một quyền đấm xuyên qua đám mây hỗn độn. 

 Sau đó hắn vung thần đao màu vàng kim lên, một đao dung hợp trăm nghìn loại thần thông, hỗn độn đạo tắc, Thánh thể bản nguyên, ý chí chiến đấu vô địch và sức mạnh luân hồi, một đao bá đạo vô song có thể gọi là mạnh nhất từ trước đến nay, chém tan biển lôi thiên kiếp khổng lồ thành hai nửa. 

 Đến lúc này, tinh không mới trở nên yên tĩnh. 

 Tất cả mọi người ở bốn phương đều nhìn Diệp Thành đang đứng trên tinh không, sự tồn tại của hắn còn rực rỡ chói mắt hơn cả mặt trời. 

 Bao nhiêu người như vậy cũng chỉ có Long Ngũ không nhìn Diệp Thành, mà là nhìn nơi hắn đứng. 

 Đó là biển lôi Diệp Thành chém ra, nằm ở hai bên Đông Tây tinh không, lấy Diệp Thành làm trung tâm, hai nửa biển lôi vẫn chưa tiêu tán mà từ từ tụ lại thành hai bóng mờ. 

 Thay đổi như vậy làm cho các tu sĩ đều kinh ngạc, nhìn về hai hướng Đông Tây của Diệp Thành, họ nhìn vào hai người do biển lôi hoá thành, một luồng khí tức đáng sợ đang từ từ khôi phục. 

 Diệp Thành yên lặng đứng đó, dường như cũng đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn, hắn khẽ cau mày nhìn về hai phía Đông Tây, thiên kiếp vẫn chưa kết thúc, thiên kiếp tiếp theo mới là thứ kinh khủng và cường đại nhất. 

 Dưới con mắt của tất cả mọi người, ở tinh không phía Đông của Diệp Thành, nửa biển lôi ấy hoá thành một bóng người màu vàng, khuôn mặt hiện ra, hai mắt như sao, mái tóc đen như thác nước, thân hình vững chãi như ngọn núi khổng lồ, có tiếng rồng gầm vang vọng, có long khí lượn quanh, mỗi làn long khí đều nặng như núi. 

 Nhìn thấy khuôn mặt người ấy, hai mắt Long Ngũ lồi lên, cơ thể run rẩy, trong mắt lập tức ứa ra nước mắt nóng hổi, khuôn mặt đó đã khắc sâu trong tâm hồn hắn ta, bách chuyển thiên hồi, đến chết không quên. 

 Thái Hư Long Đế! 

 Diệp Thành lẩm nhẩm, ngơ ngác nhìn về phía Đông, hắn chưa từng gặp Thái Hư Long Đế nhưng đã từng thấy nguyên thần chân thân của Long gia, giống hệt với dung mạo của người ở tinh không phía Đông ấy. 

 Đó không phải Thái Hư Long Đế thật, chỉ là Đế đạo lạc ấn của Thái Hư Long Đế năm xưa đã dung hợp vào tinh không này. 

 Tới giờ Diệp Thành mới hiểu được thiên kiếp này. 

 Thái Hư Long Đế bây giờ giống như Đông Hoa Nữ Đế mà hắn gặp khi độ thiên kiếp cảnh giới Hoàng năm xưa, muốn độ được thiên kiếp này thì phải đánh bại Đế đạo lạc ấn, ngoài ra không còn cách nào khác. 

 Nghĩ đến đây, Diệp Thành lại nghiêng đầu nhìn tinh không phía Tây. 

 Có thể xuất hiện cùng Thái Hư Long Đế ấn, người ở tinh không phía Tây chắc chắn cũng là một Đại Đế. 

 Cũng dưới sự chú ý của mọi người, trong tinh không phía Tây, một bóng mờ khác cũng dần hiện rõ khuôn mặt. 

 Đó hẳn là một người, chính xác hơn là một con vượn mặc áo giáp vàng, dáng người cao ngất, thân thể cường tráng, khí huyết dồi dào như biển cả, hỏa nhãn kim tinh rực rỡ loá mắt, kim quang lưu chuyển quanh người, khí thế của hắn ta chỉ có thể dùng hai từ để hình dung: mạnh mẽ, bá đạo. 

 “Đấu Chiến Thánh Hoàng!” 

 Diệp Thành lại thì thầm, hai mắt gần như híp lại thành một đường. 

 Hắn cũng chưa được thấy Đấu Chiến Thánh Hoàng bao giờ, nhưng lại cực kỳ quen thuộc với huyết mạch của hắn ta. 

 Đó là huyết mạch của Đấu Chiến Thánh Viên, kiếp trước Hổ Oa chính là người được truyền thừa huyết mạch này, trong một trăm bao mươi vị Đế của Chư Thiên Vạn Vực cũng chỉ Đấu Chiến Thánh Hoàng mang huyết mạch Đấu Chiến Thánh Viên. 

 Máu chiến của Diệp Thành sôi trào, hừng hực như lửa cháy, sức chiến đấu cực cận tăng lên đến đỉnh phong, hắn không dám lơ là dù chỉ một chút. 

 Một trăm năm trước, khi hắn độ thiên kiếp cảnh giới Hoàng đã dẫn ra Đông Hoa Nữ Đế lạc ấn, chỉ một người mà đã khiến hắn nửa sống nửa chết. 

 Bây giờ là hai lạc ấn Đại Đế, người nào cũng mạnh ngang Đông Hoa Nữ Đế lạc ấn, hắn phải một mình chiến đấu với hai Đế, nếu thắng thì là lăng thiên tiên khuyết, nếu thua thì hoàng tuyền cửu u. 

 Dù là Đông Hoa Nữ Đế khi độ thiên kiếp cảnh giới Hoàng năm xưa, hay là Thái Hư Long Đế và Đấu Chiến Thánh Hoàng hiện tại thì đều không phải bản thể Đại Đế, mà là Đế đạo lạc ấn dung hợp vào tinh không từ muôn vàn năm trước. 

 Nói thẳng ra, Thái Hư Long Đế và Đấu Chiến Thánh Hoàng hiện tại đều là cấp bậc Chuẩn Thánh, cùng cấp với Diệp Thành. 

 Lại là thiếu niên Thánh thể đấu với thiếu niên Đại Đế, vả lại còn là hai thiếu niên Đại Đế, đã từng là những người mạnh nhất Chư Thiên Vạn Vực này, cả hai đều đã từng thống trị hàng vạn sinh linh, truyền thuyết về họ đều là thần thoại. 

 Bùm! Đùng đoàng! 

 Tinh không trở nên hỗn loạn, có lẽ là do không chịu nổi uy áp Đế đạo của Thái Hư Long Đế và Đấu Chiến Thánh Hoàng. 

 Thái Hư Long Đế, Đấu Chiến Thánh Hoàng, thân hình của họ đều như ngọn núi hùng vĩ, vững chãi tựa như không bao giờ sụp đổ, sự thăng trầm của họ quá xa xưa, vượt xa cả thần thoại. 

 Tinh không nổ tung, hai tinh không phía Đông Tây lấy Diệp Thành làm trung tâm đang sụp đổ từng tấc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vùng tinh không đó đầy chết chóc, ai bước vào đều sẽ chết. 

 Tu sĩ bốn phương biến sắc, tái mặt nhìn hai tinh không đó: “Đây… Đây là tinh không gì?” 

 “Lão phu tu đạo gần ba nghìn năm cũng chưa thấy thiên kiếp nào hình người như thế này”, các lão bối tu sĩ cũng sững sờ, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa: “Thiên kiếp của Hoang Cổ Thánh Thể đều kỳ quái thế này à?” 

 “Sao hai người đó lại có uy áp mạnh đến vậy chứ?” 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.