Chương trước
Chương sau
Lão già và bà lão lưng gù kia cau mày, vô thức ngẩng đầu nhìn trời, thông qua địa cung, bọn họ thấy được hư thiên vời vợi. 

 Thế nhưng khi nhìn thấy thiên tiêu thì lúc này mây mù đã giăng kín, choán lấp cả những vì sao sáng chói, bên trong đó còn có lôi điện xẹt qua, giống như từng con rắn trườn qua trườn lại, từng tia nối tiếp nhau hình thành cả biển chớp. 

 Thiên kiếp? 

 Cả hai người tái mặt, tu vi tới cấp như bọn họ đương nhiên từng gặp thiên kiếp, và bọn họ cũng nhận ra thiên kiếp, lôi chớp rợp trời như vậy thì chẳng phải là thiên kiếp sao? 

 Đáng chết! 

 Cả hai người tối sầm mặt, luyện đan tới giai đoạn dung hoà đan hồn then chốt thì lại có người độ kiếp trên vì sao này, có người độ kiếp thì bọn họ đương nhiên phải ứng kiếp, bọn họ đã vất vả bao nhiêu nhưng đều vì thiên kiếp chết tiệt đột nhiên xuất hiện phá hoại. 

 Đi thôi! 

 Lão già lưng gù tế ra tiên quang bao quanh lư đồng nơi mà Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi đang ở, bọn họ bước ra khỏi địa cung, cho dù với tu vi Thánh Nhân thì cũng phải kiếp sợ với thiên kiếp thần phạt. 

 Bà lão lưng gù vội đi theo, mặt mày tôi độc, sau bao nhiêu nỗ lực cuối cùng cũng bị đổ sông đổ bể. 

 So với bọn họ thì Thượng Quan Ngọc Nhi bên trong lư đồng lại thẫn thờ nhìn Diệp Thành ở phía đối diện, cô chắc chắn thiên kiếp kia do Diệp Thành dẫn đến, tu vi của hắn từ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong đột phá lên cảnh giới Chuẩn Thánh. 

 Toàn thân Diệp Thành rực rỡ thần huy, khí tức dồi dào như biển cả, thánh thể như được đúc ra từ hoàng kim. 

 Thượng Quan Ngọc Nhi há hốc miệng, nhất thời không kịp nói lời nào, cho tới lúc này cô mới thực sự hiểu ra vì sao Diệp Thành lại điên cuồng hấp thu tiên thảo như vậy, đây là nhờ thiên kiếp phá vỡ tử cục. 

 Diệp Thành chớp mắt há to miệng hấp thu toàn bộ tiên thảo còn sót lại trong lư đồng, hắn cố gắng tích tụ sức mạnh đột phá lên cảnh giới Chuẩn Thánh, dưới sự áp chế tuyệt đối về tu vi, hắn đang nhanh chóng tiến lên ranh giới để đạt tới tu vi Chuẩn Thánh. 

 Không lâu sau đó, cấm chế bị phong cấm bên trong lư đồng của hắn bị phá vỡ, Diệp Thành nhanh chóng đứng dậy. 

 Cũng không biết vì cố ý hay vì trùng hợp mà cậu nhỏ “oai hùng” kia của hắn cứ hướng về phía khuôn mặt đang đỏ lựng của Thượng Quan Ngọc Nhi, một tấc, chỉ còn thiếu một tấc nữa thôi. 

 Diệp Thành rõ ràng cảm nhận được cảnh tượng ái ngại đó, hắn đang vặn cổ còn khoé miệng thì nở nụ cười ranh mãnh, hắn đang chuẩn bị sát phạt ra ngoiaf đẻ đạp chết hai lão già đáng chết kia. 

 Lại nhìn sang Thượng Quan Ngọc Nhi lúc này, cô thẫn thờ tại chỗ, tim đập thình thịch, đôi mắt mở to nhìn chằm chăm vào cậu nhỏ cương cứng của Diệp Thành, một người tu đạo cả hai trăm năm như cô chưa bao giờ nhìn thấy của quý của một tu sĩ nào với khoảng cách gần đến vậy. 

 Sau hai ba giây, cô mới ý thức được vấn đề: “Đem...đem cái thứ chết tiệt của ngươi đi chỗ khác”. 

 Lúc này Diệp Thành mới thấy có gì đó không ổn, đây quả thực là cảnh tượng khiến người ta phải ái ngại, cũng may cậu nhỏ của hắn chỉ dài bằng ấy, nếu mà dài hơn một chút nữa là đã chạm thẳng vào mặt Thượng Quan Ngọc Nhi rồi. 

 Thấy Diệp Thành như vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi trừng mắt nhìn hắn: “Còn không tránh đi?” 

 “Chỉ là ngoài ý muốn thôi”, Diệp Thành cười trừ, hắn vội lấy áo quần mặc lên, lúc này còn không quên mở ra cấm chế cho Thượng Quan Ngọc Nhi và tặng cho cô một bộ váy. 

 Thượng Quan Ngọc Nhi mặc lên người, cô quấn y phục thật dày, thật chặt, thế nhưng nhìn thế nào cũng giống như cô đang không mặc gì trên người vậy, cơ thể đã bị nhìn sạch, có mặc hay không cũng không khác gì nhau. 

 Đôi mắt Diệp Thành vẫn loé lên ánh sáng, hắn nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi từ đầu tới chân. 

 Thấy vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi tế ra sát kiếm, mũi kiếm chỉ vào Diệp Thành, khuôn mặt đỏ bừng lan tới tận cổ, trong đôi mắt trong veo như nước kia rực lửa: “Ngươi là tên lưu manh”. 

 “Đừng ồn ào”, Thượng Quan Ngọc Nhi định xông lên nhưng lại nhận ra bên trong đại đỉnh này đã hình thành nên một thế giới riêng, còn huyền diệu hơn cả lư đồng của hai lão già kia, mặc dù không có cấm chế ràng buộc nhưng cô cũng không tìm thấy lối ra. 

 “Ngoan ngoãn ở trong đại đỉnh, ta cũng đâu có hại cô”, Diệp Thành nói một câu rồi lại lần nữa vặn cổ, trận chiến đầu tiên hắn tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thánh thì đã phải một mình đối đầu với hai Thánh Nhân rồi. 

 Bên ngoài, lão già lưng gù đã bay ra khỏi địa cung, đôi mắt vương lên tơ máu, nhìn chằm chằm vào hư thiên. 


 Lão già lưng gù nổi giận, lão ta mở nắp lư ra, bận rộn cả bao lâu cuối cùng lại thành giúp công không cho kẻ khác. 

 Thế nhưng lão ta còn chưa nhìn vào trong đã thấy một đạo thần long màu vàng kim bay ra ngoài đẩy lão ta ngã nhào ra, đến cả bà già lưng gù kia cũng lập tức trúng chiêu, bị hất nháo nhào. 

 Không ngờ lại mạnh đến vậy! 

 Thượng Quan Ngọc Nhi bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh kinh ngạc tới mức tái mét mặt mày, khả năng chiến đấu của Diệp Thành khiến cô ta phải ngỡ ngàng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.