Chương trước
Chương sau
Ngươi lợi hại! 

 Con lừa phách lối lập tức sợ hãi, quay đầu bỏ chạy, bởi vì móng sau của nó đã bị Diệp Thành đánh cho tê dại, đến nỗi tư thế khập khiễng bỏ chạy cũng trở nên hơi buồn cười, cảnh tượng rất vui tai vui mắt. 

 Diệp Thành xoa xoa tay, không đuổi theo, hắn còn phải tìm người chuyển kiếp, không có thời gian chiến đấu với nó. 

 Nhưng hắn và Đạo Chích còn chưa lên đường tìm người chuyển kiếp thì con lừa vừa chạy mất dạng ấy đã quay lại, hơn nữa còn cụp đuôi bỏ chạy, bốn móng di chuyển cực kỳ nhanh. 

 Diệp Thành và Đạo Chích nhướng mày, nhìn ra được con lừa đang bị đuổi giết, nếu không cũng không chật vật đến thế. 

 Quả nhiên, phía sau nó là ba bóng người đang đuổi theo, một tên thanh niên áo trắng và hai lão già áo tím, đều có tu vi Chuẩn Thánh, khuôn mặt ai cũng đen như than. 

 Vút! Vút! Vút! 

 Tên thanh niên áo trắng cùng hai lão già áo tím bay vút qua Diệp Thành và Đạo Chích nhanh như chớp, tiếng mắng chửi vọng khắp tinh không: “Con lừa chết bằm kia, đừng để lão tử bắt được ngươi”. 

 “Tới sớm không bằng tới đúng lúc”, Diệp Thành đưa Đạo Chích vào Hỗn Độn Thần Đỉnh rồi cũng đuổi theo. 

 “Này, ngươi định làm gì vậy? Muốn ăn thịt lừa à?”, trong Hỗn Độn Thần Đỉnh vang lên tiếng gọi sửng sốt của Đạo Chích: “Chúng ta có thời gian chẳng bằng đi tìm người chuyển kiếp, dây dưa với con lừa này làm gì?” 

 “Có người chuyển kiếp, ngươi không nhận ra hả?”, Diệp Thành lập tức đáp lại. 

 “Người chuyển kiếp?”, mắt Đạo Chích sáng lên, lập tức nhìn ra thế giới bên ngoài, lướt qua con lừa, hắn ta nhìn thấy ba người đang đuổi giết nó, ánh mắt dừng lại trên người thanh niên áo trắng trong ba người. 

 “Hắn chạy nhanh quá, không nhìn rõ”, Đạo Chích ho khan: “Là người nào của Đại Sở chuyển kiếp vậy?” 

 “Vậy ta sẽ cho ngươi được thấy rõ hơn”, tốc độ của Diệp Thành tăng vọt, hắn giống như thần mang, hai ba bước đã đuổi kịp hai lão già và một thanh niên, sau đó hắn xoay người, bay ngược về phía sau. 

 “Thân pháp thật lợi hại”, thanh niên áo trắng và hai lão già áo tím giật mình thảng thốt, tốc độ bay ngược còn nhanh hơn bọn họ, trong khi bọn họ là cảnh giới Chuẩn Thánh, còn vị này chỉ là cảnh giới Hoàng. 

 “Nhìn rõ chưa?”, Diệp Thành truyền âm cho Đạo Chích. 

 “Hình như ta nhìn thấy một cái đầu trọc”, Đạo Chích xoa cằm với biểu cảm thâm trầm. 

 “Có cần giúp không?”, bên ngoài, Diệp Thành vẫn đang bay ngược, hứng thú nhìn thanh niên áo trắng, nói rồi hắn còn nháy mắt khiến hắn ta sững sờ, tên này từ đâu ra vậy? 

 “Tiểu hữu, giúp chúng ta bắt con lừa đó, lão hủ sẽ tặng cho ngươi một Chuẩn Thánh binh”, thanh niên kia còn chưa lên tiếng thì lão già bên cạnh hắn ta đã cất lời, nói đến con lừa kia, mặt ông ta lại đen sì. 

 “Được thôi!”, Diệp Thành lập tức quay người lại, từ bay ngược chuyển về bay thẳng, đuổi theo con lừa kìa. 

 “Đuổi theo đi, đuổi theo nữa đi”, phía trước, con lừa đang chạy vui vẻ, vừa chạy vừa quay lại nói vọng về phía sau. 

 Nhưng vừa quay lại đã sửng sốt, bởi đón chào đón nó là một bàn tay khổng lồ, giáng thật mạnh vào mặt nó. 

 Woa! Rát đấy! 

 Con lừa bi thảm, đầu còn đang ong ong đã bị đánh không kịp trở tay. 

 Diệp Thành dừng lại, thích thú nhìn nó, không hiểu sao nhìn nó bị đánh bầm dập mà lòng hắn lại có cảm giác sảng khoái không giải thích được, suýt nữa thì không nhịn được tiến lên đạp vài phát. 

 Chẳng mấy chốc, tinh không lại trở nên im ắng. 

 Con lừa quỳ xuống, bị thanh niên áo trắng và hai lão già áo tím đánh choáng váng, hơn nữa còn bị xích sắt trói chặt, như vậy rồi ba người vẫn chưa yên tâm, lại tăng thêm vài phong ấn nữa trên xích sắt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.