Ra khỏi lòng đất, Diệp Thành không ngồi lại trị thương nữa mà đưa Đạo Chích bay thẳng ra khỏi cổ tinh chết chóc.
Bước vào tinh không rộng lớn, hắn nhìn về phía hư vô mờ ảo, thầm nghĩ không biết phía Kiếm Thần đã tìm được Đại Sở chưa, hai trăm năm quá dài, không biết cố hương Đại Sở liệu có còn được bình an.
Gác lại mọi suy nghĩ, hắn lấy tinh không đồ Kiếm Thần tặng ra, cẩn thận xác định phương hướng.
Lại nhìn tới Đạo Chích, hắn ta theo sát phía sau hắn không rời như một cái đuôi, thi thoảng lại lấy chiếc gương đồng lấy được từ trong cổ mộ ra, so với chiếc đèn cổ bằng đồng thau lúc trước thì chiếc gương đồng này có giá trị hơn nhiều.
Không biết đi được bao lâu bỗng thấy Đạo Chích dừng lại, hắn ta vô thức quay đầu nhìn tinh không phía sau.
Chẳng hiểu sao hắn ta luôn cảm thấy đằng sau có một đôi mắt nhìn mình chằm chằm, hơn nữa còn đi theo hắn ta suốt chặng đường khiến hắn ta cảm thấy sau lưng có gió thổi vù vù khiến người ta rùng mình.
Diệp Thành không khỏi liếc hắn ta: “Làm nhiều chuyện thất đức quá sẽ bị theo dõi thôi”.
“Ngươi đừng lừa ta”, Đạo Chích lắc đầu: “Đây là nghề lão tổ truyền lại, không thể bị thất truyền ở đời ta được, vả lại lần nào vào cổ mộ ta cũng đều đốt tiền giấy mà”.
“Giao dịch với âm phủ, suy nghĩ này đúng là thú vị, đào mộ của người ta lên mà cũng được ngươi nói một cách mới mẻ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654800/chuong-1894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.