“Sao… Sao có thể thế này!”, hơn phân nửa trưởng lão trong vùng đất phong thiện đều đứng dậy, kinh ngạc nhìn lên thiên lộ, ánh mắt ai cũng nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.
“Lợi hại quá vậy”, rất nhiều đệ tử đều há hốc miệng.
“Cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất mà lại leo được hơn năm trăm bậc trong một nhịp thở”.
“Không thở dốc chút nào”.
“Đó… Đó là đồ nhi của mình sao?”, Tử Trúc Chân Nhân ngơ ngác nhìn thiên lộ, đến người làm sư tôn như ông ta cũng không biết đồ nhi của mình lại có thực lực bá đạo thế này, quá bất ngờ.
“Bất ngờ không?”, Nhiếp Phong quay sang mỉm cười nhìn Lăng Huyên đang ngơ ngác kinh ngạc.
“Đâu chỉ bất ngờ, bị sốc luôn ấy chứ!”
“Xem ra Đại La Kiếm Tông của ta thật sự ngoạ hổ tàng long!”, rất nhiều Thánh Nhân đều vuốt râu âm trầm nói.
“Sau lần phong thiện này, dẫn Lý Khang tới gặp ta”, Thánh chủ Đại La Kiếm Tông nhàn nhạt nói, trong đôi mắt sáng suốt nhìn Diệp Thành trên thiên lộ loé lên ánh sáng đầy ẩn ý.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Trong những tiếng hô kinh ngạc, tiếng uỳnh uỳnh trên thiên lộ vẫn vang lên không ngớt, chậm rãi mà nhịp nhàng, có lẽ là thân thể nặng tựa như núi, nên mỗi khi đặt chân xuống đất đều khiến thang mây phát ra tiếng động mạnh.
Đó là tiếng bước chân của Diệp Thành.
Bóng lưng hắn đĩnh đạc, mỗi bước đi đều mạnh mẽ, vững vàng, vẻ mặt lãnh đạm, không có một chút áp lực.
“Sao có thể thế được”,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654779/chuong-1873.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.