Chương trước
Chương sau
Sau ba người lại có rất nhiều đệ tử khác ngự không đi tới, tu vi không hề yếu, huyết mạch cũng đặc biệt, nhưng so với ba người phía Tử Dương thì còn kém rất xa. 

 Tất cả đệ tử đều đã đến, tiếp theo là những nhân vật tầm cỡ quan trọng, Thánh chủ và rất nhiều trưởng lão của Đại La Kiếm Tông cũng lần lượt đến nơi. 

 Diệp Thành liếc mắt nhìn, không khỏi thầm cảm thán, chỉ riêng Thánh Nhân thôi Đại La Kiếm Tông đã có mười tám người, nhìn quanh toàn trường cấp bậc Chuẩn Thánh không dưới hai trăm người, đội hình này đúng là khiến người ta kinh hãi. 

 Nhưng Diệp Thành lại không thấy Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông, người ở cấp bậc đó khả năng sẽ không đến. 

 “Yên lặng”, vùng đất phong thiện náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh sau một tiếng hô uy nghiêm. 

 Một trưởng lão áo trắng bước lên vân đài vân đoàn, vẻ mặt uy nghiêm, là một tu sĩ Thánh Nhân, cảnh giới Thánh tầng thứ tám, Diệp Thành chưa thấy ông ta bao giờ, chắc là Thánh Nhân vừa mới xuất quan. 

 “Không nhiều lời nữa, mở thiên lộ”, Thánh Nhân áo trắng hờ hững lên tiếng, mọi người đều ngồi ngay ngắn trở lại. 

 Thánh Nhân áo trắng đó bay xuống, vùng đất phong thiện rung lên sau đó từng bậc thang mây xuất hiện, từng bậc nối tiếp nhau dẫn lên hư thiên, chín trăm chín mươi chín bậc, mỗi bậc đều khắc trận văn cổ vô cùng mạnh, bậc sau khó đi hơn bậc trước. 

 “Các đệ tử tham gia tuyển chọn, mời lên thiên lộ”, giọng của Thánh Nhân áo trắng hư ảo, mang theo uy nghiêm tối thượng. 

 “Đi thôi”, bốn hướng đều có đệ tử đứng dậy. 

 “Ta còn chưa lên thiên lộ bao giờ”, rất nhiều đệ tử đều nóng lòng bước đến, vẻ mặt tò mò chờ mong. 

 “Cố gắng hết mình là được”, phong chủ các phong đều khuyên đệ tử nhà mình như vậy, vì tranh chức thần tử vốn cũng chẳng phải chuyện của họ, màn thi đấu thật sự là của Tử Dương, Tử Ly và Tử Thiên, những đệ tử còn lại cùng lắm cũng chỉ là làm nền, bản thân mình vui vẻ là được. 

 “Không biết tự lượng sức mình”, Tử Dương, Tử Thiên và Tử Ly cũng đứng dậy, nhìn những đệ tử đang tranh nhau lên trước kia với ánh mắt đầy khinh thường, khoé miệng vẫn luôn mang theo nụ cười đùa giỡn khiến người ta ghét. 

 “Hai người không đi à?”, trên chỗ ngồi, Diệp Thành đã đứng dậy nhưng không thấy Nhiếp Phong và Lăng Huyên đứng lên. 

 “Xem thôi là được rồi”, Nhiếp Phong và Lăng Huyên đều cười. 

 “Cũng được”. 

 “Khang Nhi, đừng để vi sư thất vọng”, trước khi đi, Tử Trúc Chân Nhân còn không quen vuốt râu dặn dò. 

 “Người cứ chờ xem nhé!”, Diệp Thành thản nhiên vuốt tóc, không biết lát nữa lão già tên Tử Trúc này có kìm chế được không, vì đệ tử của ông ta sắp một bước lên trời rồi. 

 “Đó là Lý Khang phải không?”, Diệp Thành bước xuống thu hút sự chú ý của Thánh chủ Đại La Kiếm Tông. 

 “Đệ tử một chưởng hất văng ba cảnh giới Hoàng chính là hắn”, Thánh Nhân ở bên cạnh trả lời. 

 “Không ngờ Tử Trúc Phong lại có đệ tử tài năng đến vậy, Tử Trúc giấu kỹ thật!” 

 “Tài năng đến mấy cũng chỉ làm nền thôi”, một Thánh Nhân khác nói không chút che giấu, nhưng mọi người cũng không phản bác, vì đúng là có mạnh đến mấy cũng không thể mạnh hơn đám Tử Dương. 

 Khi mấy người nói chuyện thì đã có không ít đệ tử tranh nhau đi lên thiên lộ, chỉ thấy một khoảng đen kịt. 

 “Cũng không khó mà!”, không ít đệ tử kinh ngạc lên tiếng, mười mấy bậc đầu đi rất dễ, chẳng hề có áp lực. 

 Nhưng chưa đi được mấy chục tầng, bước chân một số đệ tử đã trở nên nặng nề, bị uy áp chèn ép mặt đỏ phừng phừng, thậm chí còn có người phải nửa quỳ tại đó, lúc này họ mới thấy sự đáng sợ của thiên lộ, mới mấy chục tầng đầu đã khó khăn thế này, huống chi là chín trăm chín mươi chín tầng. 

 “Không cầm cự được nữa”, có đệ tử đã bóp nát ngọc thạch, rời khỏi thiên lộ. 

 Có người rời đi lập tức hình thành phản ứng dây chuyền, từng đoàn đệ tử đi xuống khỏi thiên lộ, đoàn người đen kịt trên thiên lộ lúc trước lập tức trở nên trống trải hơn nhiều. 

 Nhưng cũng có một số đệ tử không tin, bị chèn ép thở không nổi nhưng vẫn kiên trì. 

 Rầm! Rầm! Rầm! 

 Giữa những tiếng xì xào, ba bóng người có thể nói là vai kề vai nhịp bước tiến lên, bước chân của họ nặng nề, thang mây phát ra tiếng động mạnh nhưng họ lại chẳng có tí áp lực nào, bước từng bước đi thẳng lên trên, không cần phải nói, đó chính là phía Tử Dương. 

 “Mạnh thật”, đám đệ tử ngồi nghỉ ngơi trên thang mây kinh ngạc nhìn bóng lưng ba người. 

 “Chẳng thấy có chút áp lực nào”. 

 “Vậy mới nói chúng ta cũng chỉ làm nền cho họ mà thôi”, có người thầm lắc đầu. 

 “Không biết tự lượng sức mình”, nghe thấy những giọng nói kinh ngạc trên đường đi, cảm nhận từng ánh mắt kính nể, ba người phía Tử Dương cười nhạo, thi thoảng bọn họ cũng sẽ nhìn nhau, trong mắt là vẻ khiêu khích, cuộc đấu chân chính còn chưa bắt đầu, thắng thua vẫn chưa biết được. 

 “Các ngươi nghĩ ai sẽ đến đích trước?”, nhìn thiên lộ, Thánh chủ Đại La Kiếm Tông điềm nhiên lên tiếng hỏi. 

 “Lão phu đánh giá cao Tử Dương”. 

 “Lão phu đánh giá cao Tử Ly”. 

 Nghe vậy, mọi người đều gạt bỏ suy nghĩ, nhìn lên thiên lộ, đôi mắt hơi nheo lại. 

 Cũng không trách bọn họ như vậy, chủ yếu là vì trên thiên lộ có một người đi quá nhanh, có thể nói là chạy bước nhỏ để lên, dường như đã phớt lờ áp chế của thiên lộ. 

 Người đó đương nhiên chính là Diệp Thành. 

 Diệp Thành là người lên thang mây cuối cùng, lắc lư ngúng nguẩy chạy lên, bỏ lại từng tốp đệ tử phía sau, đi thẳng tới bậc thứ năm trăm không dừng lại, cũng không thở dốc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.