Chương trước
Chương sau
Hự! 

 Sau tiếng hự vang lên, cô chợt ôm đầu đau đớn, thân hình run rẩy, một loạt kí ức ùa về, từng cảnh tượng xưa kia, từng khuôn mặt quen thuộc dần hiện lên trong kí ức. 

 Cô tên là Lâm Thi Hoạ, là đệ tử của Hằng Nhạc Tông, đồ đệ của Thái Hư Cổ Long, sư muội của Thánh Chủ Thiên Đình. 

 Trong kí ức sâu thẳm, đó là phía sau núi Hồ Tiên Nhi, một bàn tay ấm áp kéo cô ra khỏi địa ngục. 

 Kí ức cuối cùng của cô chính là trên lưng thanh loan, cô dựa vào lòng người đó, mỉm cười kết thúc cuộc đời, cho dù cả trăm năm trôi qua, cho dù luân hồi tới kiếp này thì vẫn còn hơi ấm đó theo cô. 

 Trong chốc lát, đôi tay ôm đầu chợt bưng lấy khuôn mặt dàn dụa nước mắt, cô thẫn thờ nhìn Diệp Thành, khuôn mặt đó giống hệt với trong kí ức của cô. 

 Chào mừng muội quay lại! 

 Diệp Thành mỉm cười, đôi mắt dàn dụa nước mắt. 

 Diệp Thành! 

 Lâm Thi Hoạ tiến lên trước lao vào lòng Diệp Thành, đôi bàn tay cô nắm chặt như muốn dùng hết sức mình, khuôn mặt áp vào ngực hắn, chỉ muốn nghe tiếng nhịp tim hắn đập dồn dập. 

 Trong địa cung chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng nấc nghẹn của nữ tử. 

 Lại là màn đêm buông xuống, bên trong địa cung vang lên tiếng nói nhưng từng câu nói lại mang theo sự cảm khái và chất chứa nỗi niềm. 

 Bên ngoài địa cung, Long Nhất, Tư Đồ Nam, Ngưu Thập Tam, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân quỳ xuống thành một hàng, xoa xoa tay, chốc chốc lại bịt tai lại nghe động tĩnh bên trong địa cung, nhưng nghe cả ngày cũng không nghe ra động tĩnh gì cả. 

 “Sao mà không thấy gì nhỉ?”, Long Nhất xoa xoa cái đầu trọc lốc. 

 “Tên tiện nhân Diệp Thành kia tám phần là đã khoá môi Lâm Thi Hoạ không cho chúng ta nghe thấy gì cả”. 

 “Ta thấy có khả năng này lắm”, Ngô Tam Pháo thở dài. 

 “Xem ra hắn nhịn lâu rồi”. 

 “Không biết là tư thế gì nhỉ?” 

 “Chi bằng mở Thanh Nguyệt Tiên Tử nhìn xem?”, Thái Ất Chân Nhân xoa cằm quay đầu sang nhìn mấy người khác. 

 “Vậy...không được ổn lắm nhỉ?”, mấy người lời nói đến miệng rồi thì chợt dừng lại rồi nhìn nhau bằng ánh mắt thần bí, tất cả xoa tay giảo hoạt, đôi mắt sáng hẳn lên. 

 Thế nhưng nhìn mãi nhìn mãi bọn họ chỉ thấy một bàn tay màu vàng kim vung ra ngoài. 

 Bốp! 

 Sau tiếng động chát chúa vang lên, mấy người trước đó còn khom người đứng ngồi trước cửa địa cung đã bay lên trời, điều đáng nói là bộ dạng của bọn họ không đâu vào với đâu khiến các tu sĩ của Thiên Đình vô thức ngẩng đầu nhìn. 

 Diệp Thành bước ra, bên cạnh hắn còn có Lâm Thi Hoạ. 

 Diệp Thành liếc nhìn hư thiên như thể có thể trông thấy mấy tên đê tiện phía Long Nhất. 

 Sư huynh, ta đi dạo vài vòng! 

 Lâm Thi Hoạ cười e thẹn, cô chạy đi thật nhanh giống như một tiểu cô nương chưa từng biết thế giới là gì, cứ gặp ai đó đều chào hỏi rất nhiệt tình, nơi này đều là người của Đại Sở nên đương nhiên phải quan sát lâu hơn, được gặp người cùng quê hương ở nơi đất khách quê người thật ấm lòng biết bao. 

 Đêm tối, bầu không khí của Thiên Đình vẫn rất náo nhiệt. 

 Có điều có vài người vẻ mặt lại hết sức kì quái, giống như Long Nhất, giống như Tư Đồ Nam hay Ngô Tam Pháo, Ngưu Thập Tam và Thái Ất Chân Nhân, tất cả đều đang ôm mặt. 

 Cảnh tượng yên bình kéo dài không được bao lâu thì chợt có một tiếng động ầm vang dội tới. 

 Kết giới hộ tinh của Đại Sở Tinh bị phá vỡ. 

 Diệp Thành đứng dậy, hắn nheo mắt nhìn tinh không. 

 Chỉ thấy tinh không mênh mông bị một bóng đen che lấp, có lẽ số lượng người qúa nhiều nên đã khiến cả thiên địa bị che kín. 

 Lại là Sâm La Điện! 

 Phía Long Nhất cũng đứng dậy, vả lại còn tỏ ra rất hùng hồn. 

 Rầm! Rầm! 

 Hư thiên rung chuyển, cả Đại Sở Tinh chấn động! 

 Kẻ cầm đầu chính là người của Sâm La Điện, chỉ tính tu sĩ của Sâm La Điện cũng đã có tới hơn ba trăm nghìn người. 

 Ngoài người của Sâm La Điện ra còn có thế lực của tám phương, bọn họ giống với Hoá Long Tông trước đó, có thế lực phụ thuộc Sâm La Điện nên đã kéo tới không ít tu sĩ, trong đó có cả Thánh Nhân, cũng không thiếu Chuẩn Thánh, nếu đếm kĩ và thêm cả Sâm La Điện thì cũng phải có tới hơn triệu người. 

 Chín Thánh Nhân, cả trăm Chuẩn Thánh! 

 Hai Thánh Nhân hắc bạch bị Diệp Thành lừa trước đó mặt mày thay đổ, trận dung hiện tại quá lớn. 

 Ba mươi nghìn đấu với cả triệu! 

 Diệp Thành lại bước lên đỉnh núi trung tâm của thế cửu long củng thiên, vả lại còn khiến đỉnh núi đó cao lên cả nghìn trượng để trở thành đỉnh núi cao nhất trong tiên sơn với cả nghìn đỉnh núi này. 

 Tiếp đó, đại trận tuyệt sát trong hư thiên lại lần nữa tổ ra, Diệp Thành vẫn tỏ ra hùng hồn, chất ba mươi triệu nguyên thạch. 

 Phía Long Nhất cũng không nhàn rỗi, bọn họ lần lượt bay lên đỉnh núi khôi phục sát trận. 

 Rầm! Đoàng! 

 Sâm La Điện và tám thế lực phụ thuộc, tổng cộng chín bên đã sát phạt tới, chín tuyệt sát trận trong hư thiên nằm ở chín hướng của tiên sơn, vả lại người duy trì trận pháp còn là Thánh Nhân. 

 Một Thánh Nhân của Sâm La Điện gằn giọng chấn động thiên địa, ông ta đã rút sát kiếm ra chỉ về phía Thiên Đình. 

 Đột nhiên, pháp trận tứ phái cùng đồng thời hồi phục, trông có vẻ như bọn họ muốn thông qua một đòn mà oanh tạc cả Thiên Đình vậy. 

 Muốn đánh thì đến đi! 

 Người của Thiên Đình gằn giọng, bọn họ cũng khôi phục trận pháp, chỉ đợi người của Sâm La Điện bay vào phạm vi công kích của trận pháp thì sẽ tế ra lôi chớp tiêu diệt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.