Chương trước
Chương sau
“Tần Vũ!” 

 Không biết đến khi nào, Thượng Quan Hàn Nguyệt đang ngủ gọi lên một tiếng, khoé mắt còn có giọt lệ tuôn ra. 

 “Tần Vũ là ai?” 

 Sáu người phía Cô Lam nghe thấy rõ ràng nhưng vẻ mặt lại rất kỳ lạ, đây là một cái tên vô cùng xa lạ, họ chứng kiến thần nữ trưởng thành nhưng chưa từng nghe tới người tên Tần Vũ này bao giờ. 

 Chỉ là, sáu người làm sao biết được chuyện kiếp trước của cô, ký ức kiếp trước được mở ra trong khi cô đang trong trạng thái ngủ say, vốn đã như một giấc mộng, trong giấc mộng cô nhớ lại chuyện của kiếp trước, cũng nhớ lại người của kiếp trước, đó là một sát thần tên là Tần Vũ, người luôn khắc sâu trong tâm hồn cô. 

 “Tần Vũ!” 

 Thượng Quan Hàn Nguyệt vẫn đang nói mê, nước mắt không ngừng tuôn rơi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thê lương khiến người khác đau lòng. 

 “Ta ở đây!” 

 Diệp Thành khẽ mỉm cười, trong nụ cười là vẻ tang thương. 

 Hắn không ngờ Thượng Quan Hàn Nguyệt vừa nhớ lại kiếp trước đã gọi ra tên mình đầu tiên. 

 Diệp Thành lại mỉm cười rồi tế Thánh huyết ra, tiếp theo chữa lành đạo tắc cho cô ấy. 

 Đây là một quá trình rất dài. 

 Trên đỉnh núi không hề yên tĩnh, thi thoảng lại vang lên tiếng nói mớ của Thượng Quan Hàn Nguyệt, cô không ngừng nỉ non: Đại Sở, Tần Vũ, Ngọc Nhi, Diệp Thành, gia gia, sư thúc, Thượng Quan, Thiên Đình… 

 Phía Cô Lam nghe thấy đều mơ hồ, không biết thần nữ nhà mình mơ thấy gì. 

 Ngày đêm luân phiên. 

 Ba ngày lặng lẽ trôi qua. 

 Mãi đến đêm ngày thứ tư, Diệp Thành mới rút tay về, dù khí huyết Hoang Cổ Thánh Thể của hắn dồi dào nhưng lúc này cũng đã hơi ảm đạm. 

 Thượng Quan Hàn Nguyệt vẫn đang trong trạng thái ngủ say, đạo tắc lành lại, quả thực cô đã rất khác so với trước đây, tiên quang rực rỡ bao phủ, thánh thiện hoàn mỹ, đó là Huyền Linh thần tàng khiến Diệp Thành dè chừng, rất nhiều dị tượng huyền bí đan xen, phác hoạ ra một bức tranh tuyệt đẹp. 

 Còn hơn cả Cơ Tuyết Băng kiếp trước! 

 Diệp Thành ăn một viên đan dược, ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt, hai cô cùng là Huyền Linh Chi Thể nhưng huyết mạch Huyền Linh trong cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt kiếp này còn tinh tuý hơn Cơ Tuyết Băng kiếp trước. 

 Đương nhiên đây cũng chỉ là huyết mạch, khi các cô ở cùng cấp thì vẫn chưa rõ ai mạnh ai yếu. 

 Phía Cô Nguyên và Cô Lam tiến lên, thi triển bí thuật để quan sát đạo tắc của Thượng Quan Hàn Nguyệt, thấy đạo tắc đã hoàn toàn khép lại không còn dấu vết gì, sáu người đều lộ rõ vẻ vui mừng. 

 “Đa tạ tiểu hữu!” 

 Dời mắt, sáu người quay người lại, với thân phận của họ mà lại chắp tay hành lễ với Diệp Thành. 

 “Có thể trả túi đựng đồ lại cho ta chưa?” 

 Diệp Thành đưa tay ra, nhìn chằm chằm lão béo Cô Nguyên. 

 “Đương nhiên ta sẽ không chơi xấu!” 

 Lão già béo tâm trạng rất tốt, phất tay lấy túi đựng đồ của Diệp Thành ra. 

 Diệp Thành nhận lấy sau đó còn mở ra đếm ngay trước mặt họ, nếu thiếu bảo bối đương nhiên hắn sẽ lật mặt ngay. 

 Điều khiến hắn hài lòng là ông ta rất có kỷ luật, giữ túi đựng đồ của hắn bao nhiêu ngày mà không động vào bảo bối nào, lúc lấy đi có bao nhiêu thì lúc trả lại vẫn còn bấy nhiêu. 

 “Thế này còn tạm được!” 

 Diệp Thành cười hì hì, nhanh chóng cất túi đựng đồ đi. 

 Bên này, Cô Lam lại lấy ra một chiếc túi càn khôn, đây là phần thưởng Diệp Thành đã giúp thần nữ Tiên Nguyệt khôi phục đạo tắc. 

 Đương nhiên Diệp Thành sẽ không khách sáo, vội vàng nhận lấy rồi cũng mở ra ngay trước mặt mọi người. 

 Ngay lập tức, tiên quang rực rỡ từ túi càn khôn toả ra, cực kỳ chói lọi. 

 Chú Khí Tiên Kim? 

 Mắt Diệp Thành sáng lên, ngạc nhiên nhìn vào trong túi càn khôn, bên trong đang lơ lửng một viên kim thạch to bằng đầu trẻ sơ sinh, đó là kim tiên, trân bảo quý giá đúc thành pháp khí hung hãn. 

 “Đúng thực là cơ hội lớn!” 

 Diệp Thành cười khà khà, thầm nghĩ Tiên Nguyệt Cung thật hào phóng, Chú Khí Tiên Kim còn đắt hơn đan dược với nguyên thạch nhiều. 

 Ù! 

 Khi Diệp Thành đang vui mừng thì Hỗn Độn Thần Đỉnh không an phận lại bay ra, giây trước Chú Khí Tiên Kim còn trong túi càn khôn, giây sau đã bị cuốn đi mất, Diệp Thành hoàn toàn không phản ứng kịp, đến khi đuổi theo thì đại đỉnh đã bay vụt đi như một tia thần quang với tốc độ cực nhanh. 

 Khoé miệng Diệp Thành giật giật, sau đó thì mặc kệ nó, Chú Khí Tiên Kim chứa lượng tinh tuý cực lớn, hắn nhận lấy cũng là để cho Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thu, dù sao cũng chỉ là vấn đề thời gian. 

 “Thần đỉnh thật phi phàm!” 

 Nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh bay đi, phía Cô Lam và Cô Nguyên đều kinh ngạc cảm thán. 

 Họ đã sống hơn hai nghìn năm đương nhiên nhìn ra sự bất phàm của nó, thần liệu đúc ra thần đỉnh ấy còn mạnh hơn Chú Khí Tiên Kim nhiều, bản nguyên của hai thứ này không cùng một cấp bậc. 

 “Thật sự khiến chúng ta bất ngờ đấy”, sáu người đều tặc lưỡi, lúc trước họ đã nghe nói chuyện của Hoá Long Tông nhưng không biết là thế lực nào làm, bây giờ nghe Diệp Thành nói vậy sao họ có thể không ngỡ ngàng? 

 “Đi đây”, Diệp Thành vẫy tay rồi bước lên trời, sau đó vươn tay kéo đám Yên lão đạo cùng đi, hắn phải cấp tốc trở về hoán linh cho Lâm Thi Hoạ. 

 “Đúng là hậu sinh khả uý!”, nhìn Diệp Thành rời đi, phía Cô Lam đều thở dài cảm thán. 

 “Khi nào thần nữ tỉnh lại, chúng ta cùng đến Đại Sở Tinh đi”, Cô Nguyên vuốt lông mày đầy ẩn ý: “Hiếm thấy Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể cùng xuất hiện trong một thời đại, để họ sinh một đứa bé cũng không tồi, sau này dù không đạt tới trình độ như Hiên Viên Đại Đế thì chắc chắn cũng là thế lực lớn, đảm bảo khiến Tiên Nguyệt Cung của chúng ta trường tồn mãi mãi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.